Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 99
Cập nhật lúc: 2024-09-29 18:42:26
Lượt xem: 69
Thẩm Thụ Diệc nói: “Ừm, cậu thấy không khỏe ở đâu thì nói với tôi, tôi sẽ ở đây chăm sóc cậu.”
“…”
Cậu thấy cô không lên tiếng, có hơi kỳ lạ: “Sao? Cậu muốn nói gì? Cậu đừng cảm thấy áp lực, có việc gì cứ sai tôi đi làm được.”
“Thẩm Thụ Diệc, cậu biết tôi thích Thẩm Tại mà.” Thịnh Văn Ngôn đột nhiên nói.
Biểu cảm trên mặt cậu cứng đờ, tất cả sự nhiệt tình lẫn quan tâm dường như bị hoá đá vào giây phút này. Toà thành trong lòng xuất hiện vết nứt, lung lay muốn sụp đổ.
Thẩm Thụ Diệc theo bản năng nắm chặt hai tay, có chút hoảng hốt: “Tôi, tôi biết.”
“Ồ, vậy thì tốt.” Cô cười, đổi chủ đề: “Tôi còn hơi buồn ngủ, cậu không cần ở đây đâu, về đi.”
Thẩm Thụ Diệc há miệng, nhẹ giọng nói: “Bác sĩ nói cậu cần người trông nôm.”
“Không cần, tôi khỏe hơn nhiều rồi.”
“Đợi cậu hết bệnh rồi tôi sẽ đi.”
“…”
Thịnh Văn Ngôn chẳng có sức để cãi vả với cậu, cô bất lực nhìn cậu, kéo chăn rồi nhắm mắt lại.
Cô thật sự rất mệt, chưa được mấy phút, hơi thở của cô đã đều đều, tiến vào trạng thái ngủ say.
Thẩm Thụ Diệc nghe cô nói một câu như vậy, liền ngồi đơ ra ở đó, gần như không thay đổi tư thế.
Cậu nghĩ cô đã biết, biết cậu có tình cảm với mình nên mới nhắc nhở.
Mặc dù sớm biết Thịnh Văn Ngôn thích chút út, nhưng khi được cô đặc biệt nhắc nhở thì vẫn làm cậu thấy chạnh lòng.
Cô cố ý đẩy cậu ra xa, hoàn toàn muốn cậu thích mình…
Cậu nhìn cô đang ngủ say, trong lòng vừa đau vừa xót, có điều… cậu không kiềm chế được bản thân nữa rồi.
Cậu thích cô.
“Tôi sẽ đối xử thật tốt với cậu, nói không chừng, rất thôi cậu sẽ thích lại tôi…”Thẩm Thụ Diệc cúi đầu, do dự một lát rồi nhẹ nhàng xoa bàn tay để bên ngoài chăn của cô.
Lòng bàn tay ấm áp, nhỏ nhắn, có thể bị bao phủ bởi một bàn tay khác.
Cậu chợt nghĩ, tại sao trước kia cậu lại một mực muốn đẩy cô ra xa?
Tít ——
Thẻ phòng áp lên khóa cửa, tiếng bước rất khẽ. Có hai người bước vào phòng
Thẩm Thụ Diệc quay đầu lại nhìn, bàn tay đang nắm tay Thịnh Văn Ngôn bỗng rụt về.
Thẩm Tại đứng cách đó không xa đã thu hết cảnh này vào mắt.
Chu Linh Vận đứng bên cạnh suýt xoa, lập tức nhìn Thẩm Tại, nhưng người đứng bên cạnh khá là hướng nội nên cô ta không biết anh đang nghĩ gì.
“Chú út, chị Linh Vận.” Thẩm Thụ Diệc đứng dậy đi tới, giọng nói rất nhẹ.
Chu Linh Vận: “Cô ấy không sao chứ?”
Thẩm Thụ Diệc trả lời: “Dạ cũng bớt sốt, cậu ấy mới vừa ngủ.”
Chu Linh Vận: “Ừ… vậy thì ổn.”
“Chuyện lên máy bay vào rạng sáng nay, là quyết định tức thời?” Ánh mắt Thẩm Tại vẫn đang nhìn người nằm trên giường, nhưng miệng thì đang nói với Thẩm Thụ Diệc.
Thẩm Thụ Diệc gật đầu: “Cháu sốt ruột nên…”
“Bỏ hết công việc hôm nay?”
Cậu sửng sốt: “Dạ…”
Thẩm Tại: “Không có việc gì chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-99.html.]
Hiện tại ở trong công ty, cậu cũng có theo vài dự án. Tối qua trong một phút bồng bột nên đã quyết định đến đây, thật ra có khá nhiều chuyện cần xử lý.
“Cháu, cháu tạm giao cho người khác —— “
“Cháu mau về đi.” Thẩm Tại nói.
“Nhưng…”
“Cô ấy đã có người trông.” Thẩm Tại nhìn Thẩm Thụ Diệc, vẻ mặt lạnh lùng: “Cháu về được rồi.”
Từ khi còn nhỏ, Thẩm Thụ Diệc đã luôn kính nể Thẩm Tại. Chú út nói một là một, cậu từng phản bác.
Hiện tại chú ấy nghiêm túc bảo cậu trở về làm việc, cậu hoàn toàn không dám cãi lại, huống chi phía công ty cũng đã thúc giục nhiều lần.
Thẩm Thụ Diệc cúi đầu, trong mắt đầy băn khoăn, không biết làm sao.
“Thụ Diệc, em yên tâm đi, Thịnh Văn Ngôn có bác sĩ lo rồi. Với lại còn có tụi chị ở đây, không sao đâu.” Chu Linh Vận nói: “Em đó, mau về đi. Lỡ trì hoãn chuyện quan trọng thì sẽ bị bố mắng đấy.”
Thẩm Thụ Diệc quay đầu nhìn Thịnh Văn Ngôn, cậu không thể làm gì khác hơn, nói: “Vâng… nếu cậu ấy tỉnh lại, chị nhớ báo em biết nha.”
Chu Linh Vận: “Chị biết mà.”
Thẩm Thụ Diệc: “Chú út, cháu về trước đây.”
Thẩm Tại: “Chú sắp xếp người đưa cháu ra sân bay.”
Hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng. Chu Linh Vận nhìn bọn họ rồi đưa mắt nhìn Thịnh Văn Ngôn đang ngủ say. Cô ta buông lỏng tay, đành ngồi lên chiếc ghế cạnh giường.
Chu Linh Vận ngồi gần một tiếng mà không thấy ai trở về thì lấy điện thoại ra chơi, đến lúc sắp mất hết kiên nhẫn, chuẩn bị gọi điện thoại hỏi một chút, bỗng nghe thấy người nằm trên giường mở miệng: “Cô ồn quá, có ai chăm sóc bệnh nhân như cô không?”
Chu Linh Vận bỏ điện thoại xuống: “Cô tỉnh rồi à?”
Giọng Thịnh Văn Ngôn khàn khàn: “Cô mở tiếng lớn như vậy, cả người c.h.ế.t cũng bị đánh thức nữa.”
“Tôi tốt bụng ở đây trông nom cô, cô đừng không nể mặt thế chứ!”
Khóe môi Thịnh Văn Ngôn hơi cong lên: “Ồ, thế phải cảm ơn cô rồi.”
“Không cần, cô tỉnh rồi thì tôi về đây.”
“Ây, chờ chút.”
“Sao?”
“Cô sẵn bảo người mang đồ ăn vào đây đi, tôi đói bụng.”
Cô ta trợn mắt: “Cho cô c.h.ế.t đói luôn—— Không được lợi mẹ gì hết.”
Tuy nói như vậy, nhưng cô ta vẫn lấy điện thoại ra, vừa đi ra ngoài vừa gọi phòng bếp chuẩn bị thức ăn.
Sau khi ra khỏi phòng của Thịnh Văn Ngôn, cô ta đóng cửa lại, nhấn số định gọi đi.
“Fuck!”
Khoảnh khắc cửa đóng lại, cô ta đột nhiên thấy một bóng người đứng ngoài.
Chu Linh Vận giật mình, mắt trợn tròn lên.
“Anh Thẩm, Thẩm Tại…”
Thẩm Tại nhìn cô ta: “Cô ấy tỉnh rồi à?”
“Ờm… Tỉnh rồi, bây giờ đói bụng, nhờ tôi gọi đồ ăn.”
Thẩm Tại: “Thanh đạm thôi.”
“Được.” Chu Linh Vận trấn an tinh thần bị hoảng sợ, do dự hỏi: “Sao anh đứng ngoài đây?”
Thẩm Tại lại không trả lời, nhấc chân đi qua phía bên kia hành lang.
Chu Linh Vận đứng tại chỗ, bực bội nhìn bóng lưng anh. Người này… không phải luôn đứng ngoài cửa đấy chứ?