Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 94

Cập nhật lúc: 2024-09-28 19:57:31
Lượt xem: 59

Cô ta cong môi, ánh mắt nhìn chị gái mình có hơi lạnh lùng: “Quan hệ của người ta và Thẩm Tại… Thân mật lắm đó.”

 

Tiếng d.a.o nĩa va chạm rất nhỏ, trên bàn cơm dường như chìm vào yên lặng. Sau vài giây ngắn ngủi, Chu Tư Mạc mới khẽ cười thành tiếng, có vẻ như ngạc nhiên: “Ồ, vậy à Thẩm Tại?”

 

Đối với Chu Linh Vận, mối quan hệ của bọn họ vẫn luôn mập mờ, lấy cớ này nhằm chắn đào hoa cho Thẩm Tại. Có lẽ là vì điều này, anh cũng không phủ nhận, chỉ đáp lại bằng một nụ cười.

 

“Khụ khụ ——” Cổ họng của Thịnh Văn Ngôn có hơi khó chịu.

 

Thẩm Tại quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Không sao, cổ họng cứ ngứa ngứa.”

 

Thẩm Tại: “Sáng nay ăn chưa?”

 

Cô nói: “Chưa, tôi mới dậy thôi.”

 

Thẩm Tại: “Cô ngủ hay thật.”

 

“Hôm qua tôi ngâm suối nước nóng thoải mái quá đó.” Cô nhấn mạnh hai chữ “thoải mái”, ký ức cùng động tác tự nhiên đêm qua lại ùa về. Nhiệt độ cơ thể, da thịt chạm vào nhau, cảm giác đó không dễ gì bị lãng quên.

 

Thẩm Tại ngẩn người, vẫy tay ra hiệu với phục vụ, đổi chủ đề: “Lấy hai bộ chén nĩa.”

 

“Vâng, sếp Thẩm.”

 

Bộ chén nĩa được mang lên, bốn người bắt đầu dùng bữa.

 

Từ tối hôm qua đến giờ, Thịnh Văn Ngôn vẫn chưa ăn gì, nhưng cô lại không có cảm giác ngon miệng, ăn hai ba đũa là ăn không nổi nữa, vì vậy cô thầm chú ý đến Thẩm Tại và Chu Tư Mạc.

 

Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Bọn họ bằng tuổi nhau, còn là bạn bè cũ, có vẻ như có rất nhiều chuyện để nói.

 

Chu Linh Vận ngồi ở đối diện lo lắng sốt ruột, luôn nháy mắt ra hiệu với Thịnh Văn Ngôn. Cô cũng muốn chen vào đôi câu, những nội dung đầu tư bọn họ nói cô đều hiểu, nhưng hôm nay cả người cô cứ uể oải, không có hứng thú nói chuyện.

 

Mãi cho đến khi ăn trưa xong, Chu Linh Vận đứng dậy kéo cô sang một bên, bộ dáng hận sắt không thành thép (*): “Cô bị gì thế? Sức lực đối phó với tôi đâu? Cô đừng có nói cô sợ chị tôi nha?”

 

(*) Hận sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó.

 

Thịnh Văn Ngôn trợn tròn mắt: “Cô nhìn tôi xem có giống sợ ai không?”

 

“Vậy sao cô không nói chuyện? Vừa rồi cô có thấy bọn họ nói chuyện vui vẻ không? Không có cảm giác đe dọa à?”

 

“Chậc … Cút cút cút, tôi sẽ tự mình làm, cô đừng có sắp xếp cho tôi nữa.”

 

Hai người đứng nói chuyện thì thầm, còn Thẩm Tại và Chu Tư Mạc đang chuẩn bị rời đi. Ánh mắt Chu Linh Vận sắc bén, lập tức ngăn chị mình lại, vừa nói chuyện vừa nháy mắt với Thịnh Văn Ngôn. Cô hiểu ý nên đi theo Thẩm Tại ra ngoài.

 

Hai người vào thang máy, đi lên lầu.

 

—————

 

“Cô và Chu Linh Vận thân thiết hồi nào vậy?” Thẩm Tại hỏi.

 

Thịnh Văn Ngôn ho nhẹ: “Ai thân thiết với cô ta… Hôm nay không biết cô ta uống lộn thuốc hay sao mà cứ lôi kéo tôi làm quen.”

 

Thẩm Tại: “Ừ.”

 

“Sếp Thẩm, anh thì sao?” Cô đầy ẩn ý, hỏi dò: “Hoá ra anh và Chu Tư Mạc thân quen như thế.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-94.html.]

 

Thẩm Tại: “Bạn học cấp ba.”

 

“Bạn gái cũ à?”

 

Thẩm Tại hờ hững nhìn cô: “Tất cả mọi người đều là bạn gái cũ của tôi chắc?”

 

“Không có, tôi thấy hai người nói chuyện khá ăn ý.” Cô giống như vô tình nói: “Không hổ danh là ảnh hậu, đi với ai cũng có cảm giác như couple.”

 

Thẩm Tại nghe thấy ý nghĩa khác từ câu này, giọng điệu chua loét, có ý ám chỉ. Khóe miệng anh hơi cong lên: “Ồ, ý của cô là tôi và cô ấy rất xứng đôi à?”

 

Thịnh Văn Ngôn sững sờ, lập tức nói: “Tôi nói bậy bạ mà anh cũng tin! Hai người không hề xứng đôi! Một chút cũng không!”

 

Đinh——

 

Thang máy đến nơi.

 

Thẩm Tại thu lại ý cười, trở lại bộ dáng của ông chủ: “Bớt gán ghép lung tung đi, lát nữa về mở máy tính ra, viết trước cho tôi cái báo cáo.”

 

Thịnh Văn Ngô: “… Ồ.”

 

Tuy nhiên, sau khi trở về phòng, cô chẳng còn sức lực nào để viết báo cáo. Cô nghĩ chắc mình bị cảm rồi, hôm qua bị gió lạnh thổi cho một trận, lúc này vì đẹp mà trả giá.

 

Cô không hề tẩy trang mà trực tiếp chui vào chăn đi ngủ. Sau đó, mơ mơ màng màng, không biết mình đã ngủ được bao lâu. Lần nữa bị tiếng chuông cửa đánh thức, sắc trời bên ngoài đã tối đen, Thịnh Văn Ngôn ấn huyệt thái dương, rời giường với cơ thể khó chịu, toàn thân nóng hổi.

 

Tiếng chuông cửa vẫn không ngừng vang lên, cô không thể làm ngơ, đành bước ra mở cửa.

 

“Sao cô không nghe máy? Cô… cô lại ngủ à?” Ngoài cửa vẫn là Chu Linh Vận, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Thịnh Văn Ngôn. 

 

Thịnh Văn Ngôn lạnh lùng nói: “Gì nữa đây? Tôi không có ngủ trên giường của cô.”

 

Chu Linh Vận: “Đừng ngủ nữa, chị tôi hẹn Thẩm Tại lên quán cà phê trên tầng cao nhất đó, cô biết không?”

 

Vẻ mặt không kiên nhẫn của cô hơi ngưng trệ, liếc nhìn cô ta: “Anh ấy đi à?”

 

“Vô nghĩa, đương nhiên là đi, nếu không tôi tới tìm cô làm gì?”

 

Thịnh Văn Ngôn vò đầu bứt tóc, có hơi thấp thỏm. Trước đây, anh đưa cô đến đây là vì muốn chắn đào hoa Chu Linh Vận, nhưng bây giờ… Anh đi đâu cũng không nói với cô một tiếng, đây là ý gì.. Không muốn cản bông hoa đào Chu Tư Mạc à?

 

“Bao lâu rồi?”

 

“Từ lúc thấy đến lúc báo tin đã được mười phút.”

 

Thịnh Văn Ngôn mím môi: “Chờ tôi.”

 

Cô xoay người trở lại phòng, sửa sang lại quần áo và đầu tóc, tô cho mình chút son, lúc này mới bước ra ngoài: “Đi thôi.”

 

Chu Linh Vận dứt khoát gật đầu: “Được, cứ nói tôi hẹn cô uống cà phê.”

 

“OK.”

 

Cái này gọi là kẻ thù của kẻ thù là bạn.

 

Thịnh Văn Ngôn chống đỡ cơ thể ốm yếu, đi cùng Chu Linh Vận lên tầng cao nhất. Hai người bước vào quán cà phê dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Tại và Chu Tư Mạc ngồi bên cửa sổ.

 

Khoảng cách hơi xa, không nghe bọn họ đang nói gì. Thịnh Văn Ngôn kéo Chu Linh Vận ngồi xuống chiếc bàn trống, cách bọn họ hai bàn, vừa ngồi xuống, bên kia đã phát hiện.

Loading...