Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 91
Cập nhật lúc: 2024-09-28 11:57:52
Lượt xem: 48
“Sao cô lại ở đây?”
Giọng nói của anh truyền đến cách đó không xa, trong trẻo lạnh lùng, tựa như mang theo hơi nước có một không hai nơi đây.
Người có da mặt dày như Thịnh Văn Ngôn cũng hồi hộp đến mức ngón chân cuộn tròn lại: “Ồ… nhân viên nói bên đây là hồ thảo dược, gần đây tôi bị đau lưng nên đến đây. Sếp Thẩm, hoá ra anh còn ở đây à?”
Khi nói lời này, cô cúi thấp đầu, một lọn tóc không được buộc chặt rơi xuống trước ngực. Tóc đen trên nền da càng thêm bắt mắt, chỗ ngay đó vốn được thiết kế cách điệu, thuần khiết gợi cảm, hấp dẫn ánh mắt.
Ánh mắt Thẩm Tại vô thức nhìn theo sợi tóc rơi xuống, dừng một giây, sau đó nhanh chóng nhìn đi nơi khác.
“Ừ.” Anh không nói gì nữa, xoay người đi đến chỗ khác.
Thịnh Văn Ngôn chớp mắt ngây ngẫn vài giây, cô lo lắng đến mức đông cứng luôn, nhưng hình như… anh không có chút phản ứng gì. Vừa rồi anh không nhìn cô đúng chứ?
”Sếp Thẩm!” Thịnh Văn Ngôn lấy lại tinh thần, vội vàng đi theo: “Anh ngâm cái nào?”
Thẩm Tại mắt nhìn thẳng, không nói gì, đi đến một hồ nước nóng rồi bước xuống.
Cô cúi người chạm vào dòng nước, là hồ thảo dược, mùi hương nhàn nhạt, ngửi vào khiến cho cơ thể và tinh thần thoải mái, anh đúng là biết cách chọn.
“Cái hồ này có vẻ giúp người ngâm được chữa lành, tinh thần sảng khoái lắm. Sếp Thẩm nghiên cứu rồi à? Tôi cũng thử xem nào.”
Thẩm Tại không có nghiên cứu gì hết, anh chỉ chọn đại một cái thôi. Khi thấy Thịnh Văn Ngôn muốn xuống, anh lập tức ngăn cản: “Hồ này không thích hợp với cô.”
Thịnh Văn Ngôn ngây ngốc: “Hở?”
“Không phải cô đau lưng sao?” Thẩm Tại hơi cụp mắt xuống, từ khóe mắt có thể nhìn thấy một bóng người đang đứng: “Đến hồ đằng sau đi.”
Cô xoay đầu nhìn theo hướng anh chỉ: “… Đó là cái gì?”
“Chuyên trị chứng đau lưng của cô.”
“…”
Một lúc sau, anh nghe thấy âm thanh rời đi, tiếng bước chân rất khẽ, sau đó là tiếng xuống nước. Thẩm Tại dựa lưng vào vách đá, cuối cùng cũng nâng mắt lên. Ở chỗ mây mù lượn lờ, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
——
Hai người đưa lưng về phía nhau. Sau khi xuống nước, cô vẫn chưa bỏ qua mưu đồ, xoay đầu lại nhìn.
Ở giữa có một lối đi nhỏ, nhưng hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Thịnh Văn Ngôn tức giận thở phì phò, thắt lưng đau nhức khó chịu… Hồ này trị chứng đau lưng thật à? Cô chỉ thuận miệng nói thôi, ai ngờ anh lại nhớ kỹ như vậy.
Mà… công nhận thoải mái thật.
Cô trượt xuống sâu hơn và bắt đầu bật chế độ nói chuyện: “Sếp Thẩm, anh từng đến suối nước nóng bao giờ chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-91.html.]
”Rồi.”
“Tôi cũng đi được vài lần. Có lần tôi đi cùng bạn bè đến Hokkaido ngâm suối nước nóng, ở đó cũng rất thoải mái, mà đi được vào mùa đông thì càng tốt, khi ấy có thể cảm nhận được sự lạnh giá như băng, sự nóng bỏng như lửa.
Thẩm Tại: “Cũng được.”
“Anh cũng đến rồi à?” Thịnh Văn Ngôn nói: “Ở đó chơi vui lắm, có điều bọn họ lại không mặc quần áo, không mặc gì cả. Lúc mới đến tôi có hơi xấu hổ, sau đó thì cũng quen, nam nữ đều được tách ra… Có mấy cái khách sạn có suối nước nóng tốt lắm. Tên là gì nhỉ? Ố tôi nhớ ra rồi…”
Người đằng sau lại bắt đầu luyên thuyên, nhưng tiếp xúc đã lâu, Thẩm Tại cũng quen dần.
Hôm nay không có ở công ty, hiếm có thời gian rảnh rỗi nên anh không ngắt lời cô, để cô nói chuyện. Đại khái thấy anh không hề đáp lại, cô nói mệt xong cũng tự động im lặng.
Không nên ngâm suối nước nóng quá lâu, tuỳ vào nhiệt độ sẽ từ hai mươi đến ba mươi phút mỗi lần. Hai mươi phút sau, Thẩm Tại đứng dậy khỏi hồ. Lúc anh bước lên thì người kia vẫn còn ngâm mình, anh đi qua, mắt nhìn phía trước.
“Đừng ngâm quá lâu, đi lên được rồi.”
Cô định chờ anh đi lên cùng, ngâm mãi cũng thấy mệt.
“Ồ, được…” Thịnh Văn Ngôn đứng dậy, đi đến chỗ cầu thang, mới vừa chồm người lên, đột nhiên cảm thấy chóng mặt, cô đứng không vững nên khuỵu xuống.
Đầu gối đập vào tảng đá trong nước, không có tiếng động gì, nhưng khi cô ngã nhào xuống nước, bọt nước văng tứ tung gây ra tiếng vang lớn. Thẩm Tại nghe tiếng thì vội vàng quay đầu lại, thấy cô ngã xuống nước, bước hai bước kéo người lên.
“Sao vậy?”
Thịnh Văn Ngôn chống đỡ bằng cả hai tay, trên mặt toàn là nước, dọc theo gương mặt mà rơi xuống.
“Tôi, tôi hơi chóng mặt…”
Anh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bảng chú ý bên cạnh hồ, mới phát hiện nhiệt độ của hồ này cao hơn bên anh, trên đó còn viết thời gian ngâm mình là mười lăm phút, mà cô lại ngây ngốc ở đây hai mươi phút?
Thẩm Tại lập tức kéo người lên, trách mắng: “Cô không thấy thời gian quy định à? Ngâm lâu như vậy làm gì?”
Thịnh Văn Ngôn mềm như bông ngã vào người anh: “Tôi thấy anh chưa đứng dậy…”
“Tôi khác cô!”
“A…”
Vì ngâm quá lâu nên làn da trắng nõn của cô đã chuyển sang ửng hồng.
Thẩm Tại không cúi đầu, đỡ cô để cô đứng vững, dù vậy anh vẫn cảm nhận được xúc cảm non nớt tinh tế của lòng bàn tay… Người trong n.g.ự.c anh ấm áp, mềm mại, giống như không có xương.
“Thịnh Văn Ngôn.” Áp sát quá gần, Thẩm Tại trở nên cứng ngắc, giọng nói khô khốc: “Cô còn đi được không?
Cô thề, cô không hề ăn đậu hũ của anh. Vốn dĩ chân cô đã mềm nhũn, giờ thêm ngọn lửa nóng bỏng của anh, như muốn thiêu rụi cô… Cô càng mềm càng đi không nỗi.
Nhịp tim của cô nhanh như cơn giông dữ dội ập đến trong đêm hè, bộp bộp đánh vào máu, không những không đi được, cô còn cảm thấy mình sắp c.h.ế.t ngạt.
Cô nuốt nước miếng, ngước mắt nhìn anh, tay run rẩy: “Tôi… Đi không nỗi.”