Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 79

Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:13:00
Lượt xem: 58

Chuyện theo đuổi này, Thịnh Văn Ngôn không còn xa lạ gì, nhưng khi đối tượng đổi thành Thẩm Tại, cô bỗng dưng không biết làm thế nào.

 

Mua quà lấy lòng? Nói thật là làm việc với anh lâu như vậy mà cô vẫn không biết anh thích gì. Người đàn ông này tự mình khoác lên một lớp đen nhánh, khó bộc lộ cảm xúc.

 

Quấn quít để tạo cảm giác tồn tại? Bây giờ cô có đủ rồi, ngày nào cũng đi theo anh.

 

Cho nên muốn theo đuổi anh thì nhất định phải hiểu biết sâu hơn.

 

Tìm hiểu à? Đàn ông luôn phơi bày bộ mật chân thật ở trước mặt anh em bạn bè, không ai biết rõ Thẩm Tại hơn anh em chí cốt. Thì thầm hỏi chuyện bạn anh chắc chắn là cách tuyệt vời.

 

Năng lực làm việc của Thịnh Văn Ngôn cực kỳ mạnh, vừa nghĩ ra cách là cô liền liên lạc với Dương Khiêm Hòa.

 

Dương Khiêm Hòa nhận được tin nhắn của cô, nhanh chóng đồng ý gặp mặt. Ban đầu, hai người hẹn nhau ăn cơm lúc sáu giờ rưỡi, không ngờ sắp đến giờ tan làm, Dương Khiêm Hòa lại đến công ty.

 

Dương Khiêm Hoà tới IZ là chuyện bình thường, Trần Siêu và Thẩm Tại thấy anh ta xuất hiện thì không ngạc nhiên lắm.

 

“Có chuyện?” Thẩm Tại đang định tan làm về nhà, thấy Dương Khiêm Hòa tới, tự mặc định cậu ta tìm mình.

 

Dương Khiêm Hòa quơ quơ ngón tay, mặt này hớn hở: “Không có gì đâu, cậu về đi, tôi không tìm cậu.”

 

Thẩm Tại hỏi: “Vậy cậu tới làm gì?”

 

Anh ta đi đến cạnh Thịnh Văn Ngôn, dứt khoát xách túi giúp cô: “Tôi tới tìm thư kỳ Thịnh. Thư ký Thịnh, cô tan làm chưa? Tôi lái xe tới, cô ngồi xe tôi nha.”

 

Thẩm Tại nhíu mày, hơi có vẻ cảnh cáo, nói: “Dương Khiêm Hòa.”

 

“Gì?”

 

Ánh mắt Thẩm Tại âm trầm, ý tứ rất rõ ràng. Dương Khiêm Hòa gian manh thích phụ nữ đẹp, lúc trước có mấy lần muốn đến tìm Thịnh Văn Ngôn đều bị anh cản lại. 

 

Lần này, khi thấy ánh mắt Thẩm Tại, anh ta vẫn ung dung cười: “Ây da, cậu đừng nhìn tôi thế chứ, hôm nay Văn Ngôn tìm tôi, thật đó.”

 

Thẩm Tại nhìn người đang ngồi.

 

Thịnh Văn Ngôn ho nhẹ: ”Đúng đó. Hôm trước sếp Dương giúp tôi một chuyện nên tôi hôm nay mời anh ấy ăn cơm. Chúng ta đi thôi.”

 

“Được, đi nào.”

 

Cô không ngờ Dương Khiêm Hòa tìm đến tận công ty, nếu bị Thẩm Tại phát hiện ra mưu đồ, cô biết phải làm sao đây?

 

Cô vội vàng kéo anh ta ra ngoài: “Sếp Dương, để tôi tự cầm là được.”

 

“Thôi, sao để người đẹp cầm được, để tôi!”

 

“Không cần đâu! Tôi tự cầm.”

 

“Cứ để tôi.”

 

 

Đợi bọn họ lôi kéo nhau đi xa, Thẩm Tại nhìn hai cái bóng biến mất trong tầm mắt, vẻ mặt lạnh lẽo: “Cậu ta giúp Thịnh Văn Ngôn chuyện gì?”

 

“Chuyện này… Tôi cũng không biết, chắc là việc riêng. Không biết thư ký Thịnh có quan hệ gì với sếp Dương nhỉ?” Trần Siêu biết tính cách của Dương Khiêm Hòa, hơi lo lắng nói: “Cần tôi đi theo bọn họ không sếp?”

 

Đi theo làm chi? 

 

Lớn to cái đầu rồi, còn xảy ra chuyện gì nữa? 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-79.html.]

 

Tuy Dương Khiêm Hòa mê gái đẹp, thích trêu chọc phụ nữ, nhưng chắc chắn không dám làm vậy với Thịnh Văn Ngôn.

 

Thẩm Tại hờ hững nói: “Không cần.”

 

——

 

Chuyện Thịnh Văn Ngôn mời cơm, người nhạy bén như Dương Khiêm Hòa đương nhiên biết cô có mục đích riêng.

 

Quả nhiên, trên bàn cơm, cô cứ trong sáng ngoài tối hỏi chuyện về Thẩm Tại, anh ta lập tức nhìn thấu.

 

“Cô thích Thẩm Tại à?!” Dù biết trước đáp án, nhưng anh ta vẫn rất ngạc nhiên. Anh nhớ cách đây không lâu bọn họ còn nói cô thích Thẩm Thụ Diệc mà?

 

“Đúng, tôi thẳng thắn với anh. Tôi muốn biết một số chuyện về Thẩm Tại.” Thịnh Văn Ngôn thản nhiên nói: “Sếp Dương, nếu anh cần tôi làm gì thì tôi sẽ làm hết mình.”

 

Dương Khiêm Hòa chưa nghĩ ra chuyện cần cô giúp, nhưng được công chúa nhỏ nhà họ Thịnh ban cho một cái ân huệ cũng được đấy chứ. Quan trọng là anh ta vô cùng hứng thú với chuyện này!

 

Thẩm Tại từng thề thốt nói cô gái này thích cháu trai của mình, kết quả là thích cậu ta. Chuyện này quá ư là kích thích.

 

Sợ thiên hạ chưa đủ loạn nên anh ta vẫn phải tham gia.

 

“Được, cô muốn hỏi gì hỏi đi! Nếu tôi biết, tôi sẽ nói cho cô.”

 

Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ: “Tôi muốn biết Thẩm Tại thích cái gì, hoặc là anh ấy có sở thích gì?”

 

Dương Khiêm Hòa trầm tư: “Cậu ta à, bình thường thích nhất là công việc.”

 

“…”

 

“Ngoại trừ công việc, cậu ta chẳng thích gì nữa.”

 

Thịnh Văn Ngôn đỡ trán, thật sự là vậy. Ngoài công việc, cô cũng không thấy anh làm gì khác.

 

“Anh nhớ lại thử xem?”

 

Dương Khiêm Hòa: “Ừm… Sưu tầm rượu có tính không? Cậu ta có cả một sưu tập rượu quý hiếm.”

 

Thịnh Văn Ngôn vội vàng gật đầu, lấy điện thoại ra, mở ghi chú ra ghi vào.

 

Dương Khiêm Hòa sửng sốt: “Cô nghiêm túc à?”

 

Thịnh Văn Ngôn nghiêm mặt: “Mời thầy Dương chỉ bảo thêm.”

 

“Ha ha —— rồi rồi rồi, để tôi nhớ lại rồi khai sáng cho cô.”

 

“Ừ ừ, anh nói xem Thẩm Tại thích kiểu con gái nào? Anh thân với anh ấy lâu như vậy, chắc là biết gu của anh ấy ra sao? Quen người thế nào?”

 

Mỗi người đều có thời thanh xuân, huống chi là người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi như Thẩm Tại.

 

Thịnh Văn Ngôn mở ghi chú, ánh mắt lấp lánh nhìn Dương Khiêm Hòa.

 

Dương Khiêm Hòa: “Chuyện này à, lúc trước cậu ta có quen bạn gái, nhưng đó là chuyện của nhiều năm trước, tôi cũng quên rồi.”

 

“Có đẹp không? Cao không? Kiểu người thế nào?”

 

Anh ta vắt óc nhớ lại: “Hình như là ngự tỷ* trưởng thành, tôi nhớ ngoại hình khá ngon, chân dài!”

 

(*)Ngự tỷ: cách gọi tôn trọng, chỉ người nữ lớn hơn đối tượng một chút mà nhìn trưởng thành, thành thục, ra dáng phụ nữ.

Loading...