Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 74
Cập nhật lúc: 2024-09-24 23:40:20
Lượt xem: 65
Ngày chụp ảnh tốt nghiệp, đến tận khuya Thịnh Văn Ngôn mới đăng lên vòng bạn bè, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì, cô vẫn nhận được nhiều like và bình luận.
Hôm sau thức dậy, ngoại những bình luận chúc mừng, còn có một đám bạn học hỏi cô rằng Thẩm Tại là ai, muốn xin Wechat.
Thịnh Văn Ngôn từ chối ngay lập tức, cô đang ráo riết theo đuổi người ta đó, đâu có điên mà cho người phụ nữ khác Wechat của Thẩm Tại WeChat chứ?
“Thư ký Thịnh, cô kiểm tra bảng báo cáo của công ty Ngải Vi chưa?”
Thịnh Văn Ngôn ngồi tại bàn làm việc lập tức nói: “Sắp xong rồi, lát nữa đưa anh xem lại lần nữa.”
Trần Siêu: “Được, còn có một tập tài liệu phải dịch từ Anh sang Trung, cần dùng trong buổi họp chiều nay.”
Thịnh Văn Ngôn bày ra dáng vẻ cứ giao cho tôi, không thành vấn đề. Nhưng khi Trần Siêu quay đầu đi, nụ cười trên môi cô lại vụt tắt.
Oa… Đúng là bóc lột người thư ký là cô đây mà, cái gì cũng ném cho cô hết!
Tuy nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn làm rất đàng hoàng.
Cô hiểu rõ, mặc dù ngày nào cũng bận rộn đến mệt nhoài, nhưng lúc đi khảo sát dự án thực tế, nhìn Thẩm Tại quản lý cấp dưới… Cô đã học được khá nhiều thứ.
Gần đến giờ cơm trưa, Thịnh Văn Ngôn giải quyết xong tất cả công việc, chuẩn bị đi ăn cơm, vừa định đi xuống lầu thì thấy có người đi vào văn phòng chủ tịch. Người đó mặc áo sơ mi quần tây, trút đi vẻ ngây ngô thời học sinh, nhìn có chút bộ dáng chuyên nghiệp.
Đây là lần đầu tiên, Thịnh Văn Ngôn thấy Thẩm Thụ Diệc xuất hiện ở IZ, cô có hơi ngạc nhiên: “Sao cậu lại đến đây?”
Thẩm Thụ Diệc đi tới chỗ cô ngồi: “Tôi tìm chú út.”
“Thế à, sáng nay sếp đi ra ngoài rồi.” Thịnh Văn Ngôn nhìn đồng hồ: ” Khoảng một, hai giờ mới về công ty. Có cần tôi nhắn với chú ấy không?”
“Không cần đâu, lát nữa tôi quay lại cũng được.” Thẩm Thụ Diệc ho nhẹ một tiếng, giơ túi đồ cầm trong tay lên: “Chắc mọi người chưa ăn cơm đúng không? Tôi có mang cơm trưa cho mọi người đây.”
Thẩm Thụ Diệc mang theo rất nhiều đồ ăn, vô cùng phong phú đa dạng. Cậu đặt một phần lên bàn cô, sau đó quay đầu đưa cho Trần Siêu một phần: “Thư ký Trần, đây là của anh.”
Trần Siêu: “Cảm ơn cậu Thụ Diệc.”
”Dạ không có gì.”
Cậu quay đầu nhìn Thịnh Văn Ngôn: “Không biết có hợp với khẩu vị của cậu… Mọi người không? Mọi người ăn thử đi nha?”
Có cơm đưa tận vào phòng làm việc, đương nhiên cô sẽ không khách sáo rồi: “Cảm ơn cậu.”
“Đừng khách sáo, tôi đến tìm chú út…”
“Ừ.”
Thịnh Văn Ngôn cười rồi mở hộp đồ ăn ra. Bữa trưa thiên về kiểu Tây, có cả cà phê và tráng miệng, mùi vị cũng tạm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-74.html.]
Thịnh Văn Ngôn ăn vài miếng, phát hiện Thẩm Thụ Diệc còn đứng cạnh mình, cô dừng đũa, hỏi: “Cậu ăn chưa?”
Nãy giờ cậu vẫn luôn nhìn cô ăn, nghe cô nói chuyện thì mới lấy lại tinh thần: “Sao cơ… Tôi ăn rồi, phần này là cho chú út, không ngờ chú ấy không có ở công ty.”
“Chú ấy ra ngoài chắc chắn sẽ không ăn. Cậu để đó đi, khi nào chú ấy về, tôi sẽ hâm lại rồi bắt chú ấy ăn.”
“Ừm.”
”Ôi, ai đây? đây không phải cháu trai nhỏ Thụ Diệc đấy sao?” Đúng lúc này, có một người đi vào khu làm việc, giọng nói rất quen tai, không cần quay đầu cô cũng thừa biết là ai.
“Cô Chu.” Trần Siêu thấy có người tới, vội đứng dậy đón.
Chu Linh Vận nói: “Anh cứ ăn đi, đừng để ý đến tôi, tôi tìm Thẩm Tại, không phải bàn chuyện công việc.”
Thẩm Thụ Diệc nhìn người tới, lên tiếng chào: “Chào chị Linh Vận, đã lâu không gặp.”
“Đúng là lâu không gặpầy mà cậu đừng gọi tôi là chị được không, như vậy sẽ biến tôi thành con cháu của Thẩm Tại đó.”
Thẩm Thụ Diệc khẽ cười, không nói gì.
Thịnh Văn Ngôn liếc mắt nhìn Chu Linh Vận. Ồ, bà cô này cũng biết Thẩm Thụ Diệc, xem ra là đánh thẳng vào bên trong Thẩm Tại rồi.
Cô khẽ hừ một tiếng, tiếp tục chuyện ăn cơm. Muốn cô nhiệt tình chào hỏi cô ta như Trần Siêu à? Không có chuyện đó đâu. Dù sao cô cũng không ưa cô ta.
Chu Linh Vận chẳng trông mong Thịnh Văn Ngôn chào hỏi mình, cô ta không lạ gì. Lần trước bị chuốc say trên bàn cơm, mất hết mặt mũi, bây giờ cô vẫn còn nhớ kỹ lắm!
“Chị Linh Vận, chú em không có ở công ty.” Thẩm Thụ Diệc nói.
Chu Linh Vận: “Vậy à? Biết thế hỏi anh ấy trước khi đến cho rồi.”
Thẩm Thụ Diệc cười: “Dạ, em cũng đi hụt.”
“Thôi, chị đi trước đây. Thụ Diệc, em có về không?”
“Dạ có.” Thẩm Thụ Diệc nói xong, nhìn Thịnh Văn Ngôn đang thoải mái ăn cơm “Có chuyện này tôi muốn nói với cậu.”
Thịnh Văn Ngôn: “Cậu nói đi.”
“Chuyện là… Ngày mốt là sinh nhật tôi.”
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, nhớ lại ngày tháng. Ồ đúng ha, mốt là sinh nhật cậu.
Hai năm qua, lúc còn thích Thẩm Thụ Diệc, năm nào cũng nhớ kỹ ngày đó, nhưng lần nào tổ chức sinh nhật, cậu không mời cô, quà sinh nhật cũng không nhận.
Thịnh Văn Ngôn nhớ lại trước kia, cảm thấy hơi buồn cười, vì thế cô bèn nói giỡn: “Sinh nhật cậu nói tôi biết làm gì? Cậu đâu có cho tôi đi.”