Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 73

Cập nhật lúc: 2024-09-24 15:38:04
Lượt xem: 77

Hiện tại nói có người giống cô khiến anh có chút khó chịu.

 

Thẩm Tại cau mày, thu hồi ánh mắt: “Không giống.”

 

Thẩm Hàm: “Tớ cũng thấy không giống. Hiển nhiên cô gái này có hơi giả giả.”

 

Dương Khiêm Hoà trố mắt: “Hay vậy! Sao cậu biết?”

 

Thẩm Hàm xua tay: “Tỷ lệ này, đường nét này, quá đẹp, còn có hơi tinh ranh, nhìn nhiều có thể phân biệt được.”

 

Anh ta bày ra vẻ “khâm phục”, quay sang nói với Thẩm Tại: “Hôm nay cô thư ký không đi cùng cậu à? Chẳng phải hai người như hình với bóng sao?”

 

Thẩm Tại: “Xin nghỉ rồi.”

 

“Để làm gì?”

 

“Đi chụp ảnh tốt nghiệp.” Thẩm Hàm nói với Dương Khiêm Hoà: ”Cháu ấy học cùng chuyên ngành với cháu trai tớ. Hôm nay tớ có thấy Thụ Diệc chia sẻ ảnh chụp với Văn Ngôn lên vòng bạn bè.”

 

“Đâu đâu, cho tớ xem nữa.”

 

Dương Khiêm Hoà là người có lòng hiếu kỳ rất mạnh, anh ta hối Thẩm Hàm mở ảnh cho mình xem.

 

Thịnh Văn Ngôn hoàn toàn hợp với gu thẩm mỹ của anh ta, sau khi xem xong, Dương Khiêm Hoà không khỏi xuýt xoa: “Cô gái này đẹp thật!”

 

Thẩm Hàm: “Nè, được rồi đó, cứ khoa tay múa chân với một cô gái nhỏ không à.”

 

Dương Khiêm Hoà: “Đâu có.”

 

Thẩm Hàm trừng anh ta một cái, nói với Thẩm Tại: “Anh nghĩ là anh nhìn nhầm rồi, càng sai khi anh nói cháu ấy thích em. Em nói đúng, cháu ấy thích Thụ Diệc, anh có nghe Vân Nghê nói.”

 

“Khụ”. Suýt chút nữa Dương Khiêm Hoà bị sặc rượu: “Gì vậy gì vậy? Ai thích ai? Sao cậu lại hiểu lầm cô thư ký kia thích Thẩm Tại?”

 

“Tất cả chỉ là hiểu lầm.” Thẩm Hàm sờ sờ cằm: “Xem ra rất xứng đôi với Thụ Diệc. Nghe nói lần trước còn đi mua sắm với mẹ tớ nữa, chậc chậc, hấp dẫn à nha.”

 

Hiểu lầm, Thịnh Văn Ngôn thật sự có thể khiến mọi người hiểu lầm. Thích một người, nhưng lại làm nũng nhõng nhẽo với người khác, không ngừng liên luỵ.

 

Thẩm Tại nghe hai người ngồi đối diện ồn ào bàn luận, tâm trạng đang nóng còn khó chịu hơn.

 

“Hai người cứ tiếp tục, tôi về trước đây.” Anh đứng dậy không hề báo trước, nói đi là đi.

 

Dương Khiêm Hoà đã quá quen với việc này. Trước đây, nếu có công việc gì thì cậu ta cũng sẽ như vậy: “Này, vậy rượu của cậu… Tớ uống hết nha.”

 

Thẩm Tại bước ra khỏi phòng bao, không đáp lại, coi như là đồng ý.

 

Thẩm Hàm: “Đi rồi? Đi đâu vậy không biết?”

 

Dương Khiêm Hoà: “Em trai của cậu mà cậu không biết à? Chắc chắn là chuyện liên quan đến công việc, không phải cậu ta coi trọng công việc hơn bất cứ thứ gì sao?”

 

Thẩm Hàm gật đầu: “Ừ, chúng ta uống tiếp chứ?”

 

“Uống chứ, không uống hết là lỗ.”

 

 

Sau khi Thẩm Tại đi ra, người phục vụ đợi ở cửa phòng đưa áo khoác cho anh: “Ông Thẩm, bây giờ về phải không ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-73.html.]

 

Anh không mặc vào, tuỳ tiện móc ở khuỷu tay: “Ừ.”

 

“Vậy để tôi sắp xếp người lái xe đưa ông về.”

 

”Được.”

 

Đinh Lan Các không ở trung tâm thành phố, từ đây đến Đồng Nguyệt Loan phải mất hơn bốn mươi phút. Ở Đinh Lan Các chơi đến khuya, về đến nhà thì đã tối muộn.

 

Người của nhà hàng giúp anh đậu xe ở cửa, xuống xe mở cửa cho anh: “Ông Thẩm, có cần tôi dìu ông vào nhà không?”

 

Thẩm Tại có uống chút rượu, nhưng không đến nỗi say: “Không cần đâu, anh đậu xe là xong việc rồi.”

 

”Vâng.”

 

Anh đẩy cửa ngoài của ngôi biệt thự ra rồi bước vào, đi chưa được vài bước đã thấy có người ngồi trên thềm đá trước cửa nhà mình.

 

Hôm nay, người nọ buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi và chân váy, khó có được chút hương vị học sinh. Có lẽ nghe được tiếng cửa, cô lập tức đặt điện thoại xuống, ngạc nhiên nhìn anh.

 

Đôi mắt nhấp nháy, giống như một chú mèo chỉ nằm trong ổ, giương nanh múa vuốt đợi chủ nhân trở về.

 

“Anh về rồi.” Chú mèo giương nanh múa vuốt chạy như bay lại đây, bĩu môi, mặt đầy tủi thân.

 

Thẩm Tại vẫn đứng tại chỗ, im lặng một hồi mới nói: “Có chuyện gì à? Cô lại đi dạo sao?”

 

Thịnh Văn Ngôn lắc đầu: “Lần này không phải đi dạo, tôi đặc biệt chờ anh.”

 

“Chuyện gì?”

 

“Muốn chụp ảnh chung!” Thịnh Văn Ngôn nói: “Tôi còn mang theo đồ cử nhân nữa, tôi muốn chụp ảnh với anh. Mọi người đều nói mặc bộ đồ này là phải chụp một tấm lưu niệm với người quan trọng mới được, tôi nghĩ không thể bỏ qua anh: Ông chủ kiêm luôn thầy giáo đầu tiên của tôi khi ra xã hội!l

 

Thẩm Tại cụp mắt nhìn cô, trong đầu tự nhiên hiện lên bức ảnh trên vòng bạn bè.

 

Men say xộc lên, anh duỗi tay bóp bóp ấn đường, cảm giác khó chịu ngày càng nhiều, cho nên khi mở miệng khó tránh khỏi nặng lời: “Đây mà là chuyện quan trọng? Hơn nửa đêm còn chạy đến đây, việc giao cho cô ít quá đúng không?”

 

Thịnh Văn Ngôn sững sờ: “Đâu có ít? Tôi, tôi làm xong rồi, không tin thì anh hỏi Trần Siêu đi.”

 

Cô nghĩ một hồi rồi nói: “Anh tức giận như vậy làm gì? Chụp ảnh tốt nghiệp sao lại không quan trọng chứ? Nó quan trọng với tôi lắm.”

 

Chú mèo con vô cùng tủi thân.

 

Anh biết cô giỏi nhất là diễn và tỏ vẻ đáng thương, nhưng nhìn hốc mắt sẽ đỏ bừng lên trong giây tiếp theo thì anh không thể thốt lên những lời làm người khác khó xử.

 

“Ông chủ, tôi định về nhà rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hôm nay hẳn là chụp ảnh với anh một tấm nên mới đến đây. Tôi sợ làm phiền anh làm việc, không gọi cho anh.” Cô nắm lấy tay áo anh, năn nỉ nói: “Chụp một tấm thôi, tôi đợi hơn hai tiếng…”

 

Cơn gió đêm ập đến, lướt qua người như cuốn đi chút rượu còn sót lại.

 

Thẩm Tại nhìn người trước mặt, nháy mắt tỉnh táo lại.

 

Anh đương nhiên biết sự bực bội cả ngày nay không phải là giả. Thế nhưng vì hiểu sai ý của người trước mặt mà bực bội, anh cảm thấy hơi nực cười.

 

Cô chỉ là đứa trẻ mới ra đời, anh nghĩ gì vậy không biết.

 

“Chụp một tấm nha? Một tấm thôi mà nha nha nha?”

 

Anh đã tỉnh táo hẳn, liếc nhìn cô, cười nhạt: “Biết rồi, đừng quậy nữa.”

Loading...