Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 68

Cập nhật lúc: 2024-09-23 12:46:41
Lượt xem: 63

Triệu Thuận Từ: “Đứa nhỏ này, con thật chăm chỉ.”

 

Cô cười ngại ngùng: “Không có đâu ạ…”

 

Ba người ngồi được một lúc thì cửa phòng mở ra, Thẩm Tại bước vào.

 

Sau khi bước vào, Thẩm Tại thấy Thịnh Văn Ngôn ngồi bên trong, anh cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn thoáng qua rồi đi đến ngồi xuống cạnh Triệu Thuận Từ.

 

“Chú út.” Thẩm Thụ Diệc lễ phép chào.

 

Thẩm Tại gật đầu hỏi: “Sao không nói cho con biết hôm nay mọi người đến đây ăn?”

 

Triệu Thuận Từ liếc anh, tức giận nói: “Anh bận đến mức không thấy người đâu hết, sao tôi nói được với anh?”

 

Thẩm Tại: “…”

 

Triệu Thuận Từ: “Hôm nay mẹ bảo Văn Ngôn và Thụ Diệc đi mua sắm với mẹ, đến giờ cơm nên mẹ tới chỗ con.”

 

Bà vừa nói vừa kéo lấy ống tay áo của Thẩm Tại ở dưới bàn, ra hiệu cho anh nhìn đôi trẻ ở phía đối diện.

 

Thẩm Tại theo tầm mắt của bà mà nhìn Thẩm Thụ Diệc và Thịnh Văn Ngôn, lập tức hiểu được ý tứ sâu xa của mẹ mình. Bởi vì trước đây, bà luôn nói muốn ghép đôi đôi trẻ với nhau.

 

Thật là nhàm chán.

 

Thẩm Tại kéo ống tay áo ra khỏi tay bà, vẻ mặt lạnh lùng, không để ý đến nữa.

 

“Sếp Thẩm, hóa ra đây là nhà hàng anh mở. Đợt trước bạn tôi có giới thiệu, nhưng tôi chưa từng đến.” Từ khi Thẩm Tại bước vào, ánh mắt của Thịnh Văn Ngôn luôn dừng trên người anh, lúc này mới bắt được khe hở nói một câu.

 

Thẩm Tại: “Ừ.”

 

Triệu Thuận Từ: “Sau này con muốn đến đây thì cứ bảo Thụ Diệc đi cùng con, cứ ăn thoả thích không cần trả tiền.”

 

Thẩm Tại nhấp một ngụm trà, cười lạnh: “Mẹ thật hào phóng, con chưa hề nói con không cần trả tiền.”

 

Bà trở mặt mắng Thẩm Tại: “Ăn một bữa là rớt một cân thịt của con? Chầu hôm nay cũng muốn tính tiền phải không? Con còn dám thu tiền của mẹ? Trong mắt con chỉ có tiền thôi à?”

 

Thẩm Tại: “…”

 

Thịnh Văn Ngôn nhìn thẳng, hiếm khi cô thấy dáng vẻ cứng họng không nói được lời nào của anh.

 

“Sau này con sẽ theo sếp Thẩm đến đây, anh ấy ăn thì không cần trả tiền.” Thịnh Văn Ngôn bật cười: “Sếp Thẩm, về sau công ty chúng ta có ra ngoài làm việc thì đặt cơm ở đây đi. Trước đây, không biết anh còn mở nhà hàng.”

 

Thẩm Tại nghe vậy có vẻ nhẹ nhõm hơn, nhàn nhạt nói: “Ồ, sao cũng được.”

 

“Được!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-68.html.]

 

Mọi người trò chuyện được một lúc thì đồ ăn được bưng ra.

 

Tất cả đều là nguyên liệu tươi sống nên nhà hàng không có thực đơn cố định. Hôm nay nhà bếp làm món gì thì sẽ bán món đó.

 

“Món này ngon quá, gọi là gì vậy?” Thịnh Văn Ngôn cắn một miếng, hai mắt sáng lấp lánh.

 

Thẩm Tại: “Cái này…”

 

“Món này kết hợp nhân sâm ở biển sâu và trứng chim bồ câu cao cấp, gọi là… Ô Long Diễn Châu.” Thẩm Thụ Diệc nhanh chóng giải đáp: “Chú út, con nhớ không sai chứ?”

 

Thẩm Tại nhìn Thẩm Thụ Diệc, người hiếm khi nhiệt tình giới thiệu món ăn cho người khác, khẽ gật đầu.

 

Thịnh Văn Ngôn ôm đầu: “Không ngờ sếp Thẩm lại sành ăn như vậy. Tôi còn tưởng anh không để tâm đến phương diện này…”

 

Thẩm Tại buồn bực nói: “Là không quan tâm, chứ không cô nghĩ sao tôi lại ăn món cô nấu chứ!”

 

Nụ cười cô cứng đờ, mạnh mẽ thay đổi chủ đề: “A… Ha ha ha, ngon quá. Dì à, để con gắp cho dì.”

 

“Không cần không cần đâu, con ăn đi.” Triệu Thuận Từ nói: “Thụ Diệc gắp đồ ăn cho Văn Ngôn đi con.”

 

Thẩm Thụ Diệc cũng sững sốt, vội vàng nói: “Dạ được.”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Con tự gắp được mà.”

 

Cậu cúi đầu gắp cho cô một miếng thịt: “Để tôi gắp cho, ở bên này cậu gắp không đến đâu.”

 

Thịt đã được bày sẵn trên đĩa của mình, cô đành khách sáo nói: “Cảm ơn.”

 

“Không có gì.”

 

Triệu Thuận Từ vui mừng nhìn hai đứa nhỏ phía đối diện, nhìn sao cũng thấy hợp.

 

“Con xem, mẹ đã nói rồi, hai đứa rất hợp nhau đúng không?” Thừa dịp bọn trẻ cúi đầu dùng bữa không chú đến bên này, bà thấp giọng nói với Thẩm Tại.

 

Thẩm Tại ngây người, ánh mắt lướt qua hai người đối diện, cũng không động đũa.

 

“Con nói xem hai đứa có thể đến với nhau không? Mẹ cảm thấy có thể… Hơn nữa…”

 

“Khách khứa còn ở bên kia, con đi trước.” Anh đột nhiên ngắt lời bà.

 

Triệu Thuận Từ sửng sốt: “Ây… Bây giờ phải đi rồi à?”

 

Thịnh Văn Ngôn thấy Thẩm Tại chuẩn bị rời đi, nhanh chóng nhướng mắt lên nhìn anh: “… Không ăn thêm vài miếng nữa sao?”

 

Anh cụp mắt xuống, đáy mắt có chút ánh sáng lạnh lẽo: “Không, mọi người ăn đi.”

Loading...