Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-09-23 12:46:24
Lượt xem: 43
Cô nói: “Thôi ạ, con còn chưa tặng món gì cho dì cả, sao dám nhận đồ dì cho chứ!”
Triệu Thuận Từ: “Vậy có là gì, hôm nay để Thụ Diệc thanh toán, chúng ta không cần khách sáo với nó. Đi thôi, cái này màu rất đẹp, hợp với con lắm.”
….
Cuối cùng vẫn là nhân viên đưa bà đến trước gương ướm thử, lúc này cô mới được giải cứu, nếu không chắc bà sẽ lấy vài cái túi treo lên người cô mất.
“Cậu thích cái nào?” Cô đang đứng đằng sau nhìn bà thử túi, không biết Thẩm Thụ Diệc đến bên cạnh từ lúc nào.
Thịnh Văn Ngôn bỏ tay xuống: “Cậu đừng nghe dì nói rồi tưởng thật mua cho tôi.”
“Không có gì… Coi như cảm ơn cậu đi dạo phố cùng bà nội.”
“Đi mua sắm với dì là do tôi tình nguyện.” Cô cười: “Cậu mua túi cảm ơn, sau này tôi không dám đi nữa đâu.”
Thẩm Thụ Diệc nhìn cô: “Bà nội rất thích cậu. Bình thường bà không nhiệt tình với Vân Nghê như này đâu.”
“Thế là sao nhỉ? Vậy chứng tỏ tôi đặc biệt được các bậc cha chú yêu mến.”
Cậu cũng bật cười: “Đúng thật là cậu khiến người khác vui vẻ.”
Cô nghe cậu nói thế, lông mày hơi nhướng lên: “Cũng không đúng, cậu xem cậu đi, trước kia cậu đâu có thích tôi.”
Từ trước đến giờ, Thịnh Văn Ngôn luôn nói chuyện thẳng thắn, cô cảm thấy chuyện đã qua thì có thể nhắc lại. Chuyện nào có thể đem ra nói, đó là chuyện cô không để tâm nữa.
Thẩm Thụ Diệc nghe được, sắc mặt hơi thay đổi, cậu hoảng hốt nhìn cô: “Tôi không có…”
“Màu này được nè Văn Ngôn, con thấy sao?” Lúc này, Triệu Thuận Từ quay đầu lại hỏi.
Thịnh Văn Ngôn nghe thấy bà đang nói chuyện với mình, cô cũng chẳng để ý tới Thẩm Thụ Diệc định nói gì, nhanh chóng bước đến: “Mắt nhìn của dì giống con nha. Mới nãy con cũng có xem thử, cảm thấy cái này rất hợp với khí chất của dì.”
“Ấy đứa nhỏ này, khí chất gì chứ…”
Hai người nói qua nói lại, Thẩm Thụ Diệc nhìn bóng lưng của cô buồn bực nhíu mày. Cậu không biết vừa nãy mình nóng lòng muốn giải thích điều gì, hiển nhiên cô nói không sai, trước kia đúng là cậu không thích cô.
Nhưng bây giờ… Cậu cũng không biết thế nào, chỉ cảm thấy không giống nữa.
Sau khi ra khỏi cửa hàng, Thịnh Văn Ngôn và Thẩm Thụ Diệc đi cùng bà đến nhiều cửa hàng khác nhau, mua rất nhiều đồ.
Xong xuôi hết thảy, ba người ngồi trên xe chuẩn bị đi ăn tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-67.html.]
“Hôm nay chúng ta đến Đinh Lan Các ăn cơm đi.” Triệu Thuận Từ nói.
Thịnh Văn Ngôn: ”Đinh Lan Các ạ… Trước đây con có nghe nói, nhưng vẫn chưa đến ăn lần nào, nghe nói là rất ngon.”
“Ừ, cái thằng nhóc Thẩm Tại kia, mỗi lần muốn làm cái gì là đều làm tốt nhất có thể.”
“Thẩm Tại ạ? Đó là nhà hàng của sếp Thẩm sao?”
Triệu Thuận Từ: “Đúng vậy, trước đây nó nói thích tay nghề của một đầu bếp, nên đã đặc biệt thuê người đầu bếp năm sao ở Bắc Kinh về đây mở nhà hàng.”
Không ngờ rằng ông chủ của Đinh Lan Các lại là Thẩm Tại. Lúc trước, Dương Thánh từng ăn qua một lần, bảo không gian quán sang trọng, đồ ăn cũng rất ngon. Cô nhớ kỹ, nhưng chưa bao giờ đến.
Thịnh Văn Ngôn: “Làm việc với sếp lâu như vậy, hình như chưa thấy sếp đến đây ăn tối.”
Thẩm Thụ Diệc giải thích: “Chú út thường đến đây ăn với bạn bè hoặc gia đình, nhưng xã giao sẽ không đưa đến nơi này.”
“Hóa ra là vậy.”
Đến Đinh Lan Các, cô có thể cảm nhận được Thẩm Tại không có ý định mang các cuộc xã giao đến đây
Lối đi ngoằn ngoèo, sân vườn được thiết kế rất đẹp. Khi bước vào, nhà hàng mang hơi hướng cổ điển, không có đại sảnh, chia ra từng gian, không nhiều phòng lắm. Hiển nhiên không phải kinh doanh để kiếm tiền.
Nơi này cổ kính mang theo hương vị độc lập, đúng là không thích để mang mùi tiền đến đây.
“Phu nhân đến rồi.” Nhân viên nhà hàng rất quen thuộc với người của nhà họ Thẩm, thấy Triệu Thuận Từ và Thẩm Thụ Diệc bước vào, nhanh chóng chào hỏi rồi dẫn người vào phòng hạng nhất.
“Hôm nay ngài Thẩm cũng có ở đây.” Đưa mọi người ngồi vào phòng, nhân viên nhà hàng lên tiếng.
Triệu Thuận Từ: “Hôm nay Thẩm Tại đến đây ăn cơm à?”
“Dạ vâng, hôm nay ngài ấy đi cùng một vài người bạn. Có cần tôi thông báo với ngài ấy một tiếng không?”
Triệu Thuận Từ: “Được, đi nói cho ông chủ biết hôm nay tôi đến ăn.”
“Vâng.”
Thịnh Văn Ngôn ngoan ngoãn ngồi một bên, cô cực kỳ phấn khích khi biết tin anh ở đây. Cứ nghĩ đến thứ hai đi làm mới gặp anh, không ngờ chuyến đi này lại có thể gặp được.
“Văn Ngôn, con làm việc với Thẩm Tại, hẳn rất vất vả đúng không?” Triệu Thuận Từ hỏi.
Thịnh Văn Ngôn: “Cũng được ạ, đôi khi có hơi bận rộn, nhưng con học được rất nhiều điều quý giá.”