Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 60
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:33:46
Lượt xem: 66
Nhà của Thẩm Tại vẫn lạnh lẽo như mọi ngày, Thịnh Văn Ngôn ngồi bên bàn ăn, vừa ăn đồ ăn trong chén vừa nhìn về phía anh.
Lúc này, anh đang đứng ở cửa sổ sát đất, nói chuyện điện thoại với người bên đầu dây. Ở khoảng cách này, cô không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ thấy anh cau mày có chút bất mãn.
“Tôi biết rồi, anh cũng chú ý chút đi.”
Cô mơ hồ nghe được câu cuối anh nói như vậy, sau đó liền cúp điện thoại đi qua đây. Thịnh Văn Ngôn vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu ăn mì.
“Ăn không đủ thì tự nấu thêm đi.” Thẩm Tại nói.
Thịnh Văn Ngôn hớp miếng nước mì: “Đủ mà, tôi ăn nhiêu đây thôi, dễ nuôi lắm.”
Anh cười: “Dễ nuôi, nhưng bố cô đâu có nói vậy.”
Thịnh Văn Ngôn nghệch ra, rầu rĩ nói: “Vừa nãy ông ấy gọi cho anh chi vậy?”
“Hỏi tôi cô ở đâu, sao không về nhà.”
“Anh nói thế nào?”
“Tôi nói cô bỏ nhà ra đi.”
Thịnh Văn Ngôn nghẹn lại, mém chút nữa bị sặc, nhưng nghĩ một chút lại nói: “Cũng không sai… Vậy ông ấy phản ứng thế nào?”
Nhắc tới đây, Thẩm Tại cũng không còn gì để nói.
Sau khi Thịnh Thiên Hòa biết con gái ở chỗ anh, dường như rất yên tâm, nhờ anh giúp ông ấy khuyên bảo, chăm sóc cô, còn nói đợi hai ông bà cụ về nhà, mọi người bình tĩnh lại rồi nói sau.
Thẩm Tại nhìn Thịnh Văn Ngôn, trong nháy mắt có vẻ hoảng hốt, rốt cuộc đây là con gái nhà ai? Thịnh Thiên Hòa thật không xem anh là người ngoài mà.
“Cô nghĩ ông ấy phản ứng thế nào?” Thẩm Tại hỏi.
Cô khẽ hừ một tiếng, ra vẻ không để bụng: “Quan tâm ông ấy phản ứng gì… Dù sao cái nhà đó cũng không chứa tôi.”
“Bố cô biết cô không cố ý, chuyện xảy ra hôm nay, ông ấy cũng rất áy náy, nói không muốn cãi nhau với cô.”
“…”
Thẩm Tại: “Tư tưởng cố chấp của người già khó mà thay đổi được. Cô không cần nghe, cũng không cần ngó, cứ làm chuyện của mình là được.”
“…”
Anh thấy cô không lên tiếng, duỗi tay gõ đầu cô: “Nói chuyện.”
Thịnh Văn Ngôn xì một tiếng: “Tôi đang nghe đây…”
Thẩm Tại nhíu mày: “Nghe thì nói nghe, bây giờ cô bày ra vẻ mặt đó cho tôi xem?”
“Nào có!”
Thịnh Văn Ngôn bị đau, sờ sờ cái trán, sau đó trừng mắt nhìn anh.
Hôm nay cô để mặt mộc, khuôn mặt non nớt chừng hai mươi tuổi đầu, không bị lớp trang điểm che phủ, bớt đi vẻ đẹp ngày thường, nhìn càng giống trẻ con.
Thẩm Tại ngây ngẩn, tầm mắt dời khỏi mặt cô, nói: “Cô ăn trước đi, lát nữa tôi sẽ dẫn cô đến khách sạn.”
“…Ồ.”
Anh xoay người đi lên lầu. Thịnh Văn Ngôn nhìn dáng vẻ biến mất không thấy tăm hơi của anh, đưa tay sờ đầu, ngay chỗ anh vừa gõ. Một lát sau, cô bất thình lình cười một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-60.html.]
Khách sạn à… Cô không muốn đi đâu.
——
Cả một ngày bôn ba bên ngoài, Thẩm Tại lên lầu tắm rửa, thay một bộ quần áo thoải mái.
Làm xong mọi chuyện, anh nghĩ chắc Thịnh Văn Ngôn cũng đã ăn xong, có thể dẫn cô đi được rồi. Nhưng lúc xuống lầu mới phát hiện, người đúng là đã ăn xong, không chỉ ăn xong mà còn nằm ở phòng khách ngủ một giấc.
Anh đi tới ghế sô pha, cụp mắt nhìn cô. Dáng ngủ rất cẩn thận, nằm sấp, không dám đụng vào lưng.
Thẩm Tại không biết cô bị thương thế nào, nhưng lúc ở bệnh viện, nghe bác sĩ nói lưng cô tím bầm một mảng rất nghiêm trọng, vậy mà cả buổi chiều cô không hề than một tiếng…
Chuyện này làm anh nhớ lại ngày cô lái xe điện ngã vào bồn hoa, khi ấy cô cũng không hé răng.
Đôi lúc anh thấy cô như một tiểu thư được cưng chiều, nhưng đôi lúc lại không phải vậy.
“Thịnh Văn Ngôn.” Thẩm Tại lên tiếng gọi.
“Hửm?” Cơn buồn ngủ bao quanh, cô ráng mở mắt lên: “Anh xong rồi… Tôi chờ một lát mà buồn ngủ quá.”
Thẩm Tại: “Cô ngủ cả một buổi chiều, giờ còn ngủ được nữa à?”
“Ừ…Đau.”
Thẩm Tại ngừng một lát, có lẽ là do thông cảm và mềm lòng, lúc ngồi xổm xuống nói chuyện, giọng anh nhỏ nhẹ hẳn: “Còn đau lắm sao?”
“Ừ.” Thịnh Văn Ngôn đáng thương vô cùng: “Chuyện là… Hôm nay tôi không đi được không? Tối nay tôi ngủ trên ghế sô pha là được, tôi thề, tôi tuyệt đối không làm phiền đến anh.”
“Không đi?”
“Chủ yếu là tôi đau đến mức không đi nổi…” Thịnh Văn Ngôn nghẹn ngào: “Anh nói xem sao tôi lại thảm như vậy chứ? Có nhà mà không được về, đã bị thương còn phải ở khách sạn một mình… Tôi không muốn thảm thế đâu, tôi ở lại đây một đêm được không?”
Thẩm Tại im lặng.
Thịnh Văn Ngôn không buông tha: “Được không sếp Thẩm? Sếp Thẩm ơi? Anh đẹp trai? Chú?”
Đuôi lông mày anh hơi nhướng lên, cong tay gõ lên đầu cô: “Bớt nhận họ hàng với tôi đi.”
“Ưm…”
“Đứng lên.”
Thật đúng là tuyệt tình?!
Thịnh Văn Ngôn bi thương nhìn anh, nhưng lại không dám dài dòng thêm câu nào, đành phải từ bỏ: “Được rồi… Vậy anh giúp tôi tìm cái khách sạn nào tiện nghi chút, tôi không có nhiều tiền. Anh cho tôi mượn nhiều tiền cũng vô ích… Tôi không trả nổi. Ây da, tôi đáng thương quá —— “
“Lầu hai, phòng đầu tiên bên trái.”
“Tôi cảm thấy trên thế giới này…” Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, nửa câu sau ”Là người thảm nhất” chưa kịp thốt ra, chợt quay đầu lại nhìn anh.
Thẩm Tại đứng tại chỗ, thờ ơ nói: “Cô muốn làm người thê thảm nhất trên thế giới cũng được, đi ra ngoài với tôi.”
“Không cần! Không cần không cần!” Thịnh Văn Ngôn hiểu được ý anh là cô không cần ở khách sạn, lập tức chạy về phía cầu thang: “Phòng đầu tiên bên trái đúng không? Tôi hiểu rồi! Cảm ơn anh! Thẩm Tại anh tốt nhất!”
Nói xong thì chạy nhanh như chớp lên lầu.
“…”
Thẩm Tại kinh ngạc trong phút chốc, cái này mà bảo đau lưng à?
Thịnh Văn Ngôn vui vẻ đi đến phòng dành cho khách. Phòng này trống rỗng, hiển nhiên là ngày thường không có ai ở. Cô dạo một vòng bên trong, mở cửa ban công ra, ngoài đó là cảnh hồ ban đêm, trống trải an nhàn khiến lòng người vui vẻ.