Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 48
Cập nhật lúc: 2024-09-18 21:42:40
Lượt xem: 77
“Hôm nay cô muốn về chầu ông bà ở nhà tôi à?” Thẩm Tại mở miệng muốn mắng cô, nhưng cúi đầu lại thấy Thịnh Văn Ngôn bị dọa đến mức không nhúc nhích, mắt dại ra.
Anh cũng không biết làm sao nữa.
“Tôi, lỡ tay…”
Cô mở miệng, hơi thở lập tức phả vào cổ anh. Luồng hơi như một sợi tơ nhỏ vô hình có độ ấm, đột nhiên lướt qua.
Thẩm Tại sửng sốt, nhanh chóng buông cô ra: “… Cô muốn lấy cái gì?”
Anh buông tay ra, hai người lại giữ khoảng cách như bình thường. Nhưng Thịnh Văn Ngôn lại cảm thấy tim mình chưa ổn định, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Cô khó khăn nuốt nước miếng, nói: “Tôi, tôi chỉ muốn xem người trong ảnh thôi. Tôi không ngờ nó lại rơi xuống.”
Thẩm Tại cúi người nhặt ba cái khung hình trên đất lên: “Cô đánh giá cao chiều cao của bản thân quá đấy.”
Thịnh Văn Ngôn: “…”
Anh đưa khung hình cho cô, lúc này Thịnh Văn Ngôn mới nhìn thấy mu bàn tay anh bị bầm một mảng: “Tay anh bầm tím rồi! Đi, đi bác sĩ!”
“Nó mà rơi xuống đầu cô thì cô mới phải đi bác sĩ đó.” Thẩm Tại nói: “Đừng lộn xộn nữa, ngồi bên đó đi.”
“Nhưng tay anh…”
“Không nghiêm trọng.”
Thịnh Văn Ngôn không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống ghế sa lon, nhưng ánh mắt cô thì cứ nhìn chăm chăm vào Thẩm Tại, muốn nhìn xem tay anh có bị thương nghiêm trọng không.
Thẩm Tại không biểu hiện gì cả, chỉ lấy hòm thuốc y tế, bôi hai cái lên tay. Anh thoa thuốc xong, thức ăn cũng được bưng lên.
Cô không yên lòng ăn đồ ăn, lâu lâu lại nhìn qua chỗ Thẩm Tại. Anh không muốn tới ăn, chỉ ngồi vào bàn đọc sách, yên lặng nhìn máy tính.
Thật ra lúc nãy Thẩm Tại cũng không cần tới chắn cho cô đâu. Thịnh Văn Ngôn thấy khung ảnh rơi xuống thì sẽ tự giơ tay lên che, không đập vào đầu.
Cô thôi không nhìn nữa, khóe miệng hơi cong lên.
Cô cảm thấy lòng mình áy náy, trong cái áy náy lại có một chút niềm vui không khống chế được…
——
Có lẽ vì hôm nay là sinh nhật mẹ mình nên Thẩm Tại không về, ở lại nhà họ Thẩm.
Khi Thịnh Văn Ngôn xuống lầu, buổi tiệc cũng sắp kết thúc, cô báo với dì Triệu rồi chuẩn bị về.
Hôm nay cô đi chung xe với Thẩm Tại tới dự tiệc, xe là của anh, anh không về thì xe cũng ở yên đây. Thế nên cô đứng ngoài cửa, chờ người làm của nhà họ Thẩm đưa về.
Nhà họ Thẩm ở trên núi, tương đối xa.
Hôm nay Triệu Thuận Từ sắp xếp tài xế cho những người khách uống rượu không dẫn theo tài xế. Thịnh Văn Ngôn nói một tiếng với quản gia, người đó lập tức sắp xếp.
“Thịnh Văn Ngôn.”
Không lâu sau thì có một chiếc xe dừng trước mặt, Thịnh Văn Ngôn khom người nhìn vào trong, hơi kinh ngạc.
Lại là Thẩm Thụ Diệc.
“Tại sao lại là cậu?”
Thẩm Thụ Diệc do dự một chút, nói: “Lên xe đi, xe bên trong đã có người hết rồi, để tôi đưa cậu về.”
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, ngày xưa hễ có thể là cậu sẽ nhanh chóng né tránh cô, hôm nay làm sao vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-48.html.]
“Không cần đâu, tôi gọi xe được rồi.”
“Ở đây không gọi được xe đâu.” Thẩm Thụ Diệc cũng thấy không quen, cứng rắn nói: “Bà nội bảo phải đưa khách khứa hôm nay về nhà an toàn, cho nên tôi nhất định phải đưa cậu về.”
“Ôf… Đâu cần khách sáo như thế.”
“Không được, cậu lên xe đi, nhà cậu cũng thuận đường.”
Tối nay Thịnh Văn Ngôn cũng hơi mệt chút, thế là không kì kèo nữa, ngồi lên.
“Cảm ơn.”
“… Không có gì.”
Cả đường đi không ai nói với ai lời nào, không khí nặng nề, nhưng đó chỉ là vấn đề của Thẩm Thụ Diệc thôi. Thịnh Văn Ngôn vẫn quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, thản nhiên, không hề thấy lúng túng.
“Cậu lạnh không, có cần tôi chỉnh nhiệt độ cao lên không?” Thẩm Thụ Diệc im lìm nửa ngày mới nói một câu.
Thịnh Văn Ngôn: “À không cần đâu, tôi không lạnh.”
“Ừ…” Thẩm Thụ Diệc liếc mắt nhìn cô, trong lòng hơi hối hận vì tự nhiên lại gọi cô lên xe. Lúc đối mặt với cô, cậu luôn không biết nói gì cả.
Khi nãy lúc ở ngoài cổng, Thẩm Thụ Diệc nghe quản gia nói chuyện chuẩn bị xe cho Thịnh Văn Ngôn, theo bản năng cậu lại bộc phát, hành động lúc đó không khống chế được.
“Cậu cầm cái gì trên tay vậy?” Thẩm Thụ Diệc chú ý tới tay cô, tìm chuyện để nói, hỏi một câu.
“Cái này à… khung hình của sếp Thẩm, khi nãy tôi vô tình làm bể.”
Khung ảnh vừa rơi xuống đã vỡ. Trước khi về, cô nhân lúc Thẩm Tại không chú ý trộm đi, định mua cái khác trả lại cho anh.
“Cái khung này hình như ở trên giá sách của chú ấy.”
“Đúng vậy, tôi định cầm xuống xem thôi, ai ngờ lại thế này.”
Chú cho cậu ấy vào phòng sao?
Trong lòng Thẩm Thụ Diệc đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, nhưng suy nghĩ chợt thay đổi. Thịnh Văn Ngôn là thư ký, chắc là cũng thường hay ghé nhà chú.
“Chú ấy không thích chụp hình, ảnh này được chụp khi chú đạt giải lúc đi thi, hiếm lắm, cho nên bà nội giữ rất kỹ.”
Thịnh Văn Ngôn ừ một tiếng, lại cầm khung ảnh lên nhìn.
Thật ra thì nãy giờ cô nhìn tấm ảnh này rất nhiều lần, bởi vì lúc này anh mới mười bảy tuổi, thật sự đáng yêu, trẻ hơn bây giờ rất nhiều, nét đẹp trai non nớt.
“Hình như chú ấy giỏi lắm…” Thịnh Văn Ngôn tỉ tê.
Lúc này Thẩm Thụ Diệc mới cười một cái: “Dĩ nhiên rồi, thành tích của chú út là tốt nhất nhà, tài năng cũng vậy. Vậy nên tôi vẫn luôn muốn tới công ty của chú thực tập.”
Nói đến đây, Thẩm Thụ Diệc hơi ngưng lại.
Cậu ta nhìn Thịnh Văn Ngôn, suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Lúc trước tôi không tới IZ thực tập là vì bố muốn tôi ở cạnh ông ấy… Vì nguyên nhân này nên mới không đi.”
Lúc đầu nghe, Thịnh Văn Ngôn không cảm thấy gì. Thẩm Thụ Diệc nhấn mạnh, cô mới nhớ ra là còn có chuyện thực tập này. Ban đầu cô cho rằng cậu không đến IZ là vì có cô ở đó.
“À, chuyện này hả, cũng không sao, đi theo bố làm việc cũng tốt mà.”
“Ừ. Vậy cậu làm việc ở đó có ổn không?”
“Ổn.” Thịnh Văn Ngôn cười, ánh mắt dường như sáng lên: “Chú Thẩm Tại khá tốt.”