Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 42

Cập nhật lúc: 2024-09-16 20:25:01
Lượt xem: 84

“Văn Ngôn tới rồi đấy à? Ôi trời sao cháu không tới thăm bà già này thường xuyên!”

 

“Cháu có lỗi với dì quá, dạo này cháu hơi bận. Mai mốt nếu cuối tuần cháu rảnh, cháu sẽ đến thăm dì nha~ hai dì cháu mình đi chơi.”

 

“Được đó được đó, ngoan quá đi, đúng là sinh con gái tốt biết bao. Dì sinh nhiều thằng con trai như vậy, cũng vô ích thôi.”

 

 

Hai người trò chuyện một chút rồi đi vào nhà, thân quen cứ như đã biết nhau từ lâu, ngay cả đứa con ruột là Thẩm Tại cũng bị bỏ lơ đằng sau.

 

Sau khi vào nhà, Thịnh Văn Ngôn thấy Thẩm Thụ Diệc và Thẩm Vân Nghê ngồi trong phòng khách.

 

Tình cảm của Thịnh Văn Ngôn tới nhanh đi cũng nhanh, rất dứt khoát với cảm xúc của bản thân. Thẩm Thụ Diệc đã có bạn gái, cô sẽ không cho phép mình tiếp tục theo đuổi cậu nữa.

 

Dù không theo đuổi thì cũng là bạn học chung trường. Cô cũng nên lên tiếng chào hỏi.

 

Thẩm Thụ Diệc hơi ngây người khi nghe câu chào của cô, nhưng khi phản ứng lại, cậu vẫn gật đầu nhẹ nhàng đáp lời, còn Thẩm Vân Nghê thì không hề phản ứng gì cả.

 

Lạ thật, cô làm gì có lỗi với cô ta à? Hình như từ hôm ở quán bar, Thẩm Vân Nghê đã cư xử khác lạ với cô rồi.

 

Mặc dù hơi kỳ lạ, nhưng cô cũng chưa bao giờ thắc mắc tại sao cô ta lại không đếm xỉa tới mình, vẫn vui vẻ ăn cơm tối với Triệu Thuận Từ.

 

Ăn cơm tối xong, cô đi dạo vòng quanh một lát.

 

Khi sắp tới giờ, cô mới nhắn tin hỏi Thẩm Tại là bây giờ về được chưa, nhưng không nhận được câu trả lời, cô mới quay đầu vào nhà, định đi tìm anh.

 

“Cô Thịnh.” Người làm thấy cô đi vào thì lên tiếng chào.

 

Thịnh Văn Ngôn nói: “Sếp Thẩm đâu rồi?”

 

“Cậu ấy đang ở phòng sách trên lầu. Cô cứ đi lên lầu rồi quẹo phải, đi thẳng về phía trước, phòng thứ tư.”

 

“Cảm ơn dì.”

 

Nhà họ Thẩm mang hơi hướng xưa cổ, bức họa treo trên hành lang rất có cảm giác lịch sử, cũng không biết thuộc triều đại nào nữa.

 

Thịnh Văn Ngôn nhìn thẳng, cuối cùng dừng bước trước phòng sách.

 

Cửa phòng không khóa, còn mơ hồ nghe được tiếng con gái truyền đến. Cô định mở cửa thì nghe thấy tên mình.

 

“Cuộc sống Thịnh Văn Ngôn là một mớ hỗn độn, cháu nghe người ta nói chị ta chỉ thích những cậu trai đẹp mã, còn bao nuôi cả đống bên cạnh mình. Hồi cấp ba chị ta còn tệ hơn thế nữa, ăn hiếp, cô lập một cô gái chỉ vì cô ấy thích đứa con trai mà chị ta thích, cuối cùng còn hại người ta trầm cảm phải nghỉ học. Chị ta lại còn theo đuổi anh Thụ Diệc, cũng may là anh ấy biết những chuyện này nên không quan tâm chị ta.”

 

Thịnh Văn Ngôn đứng tại chỗ, liếc mắt.

 

Cuộc sống là một mớ hỗn độn, bạo lực học đường… Dù Thịnh Văn Ngôn có giải thích bao nhiêu lần thì cũng không ai tin những chuyện này là giả, không liên quan gì tới cô.

 

Rõ ràng là cô gái kia thích một anh chàng, anh chàng đó nhất quyết không thích lại, cô gái kia không có được tình yêu nên mới cực đoan như thế.

 

Cô chỉ là một người đứng bên ngoài câu chuyện, sao bát nước bẩn này lại hắt lên người cô nhỉ?

 

Được rồi, cô thừa nhận Lâu Ngưng nói đúng, gương mặt này, tính tình này giống như là người sẽ làm chuyện ác.

 

Cuối cùng cũng rõ ràng, thì ra Thẩm Vân Nghê nghe người khác nói nên cứ nhìn cô với khuôn mặt khó chịu.

 

“Cháu nói với chú những chuyện này để làm gì?” Lúc này, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Tại vang lên, tông giọng rất nhẹ nhưng mang theo uy nghiêm, khiến người nghe hơi lo lắng.

 

Thẩm Vân Nghê hoảng hốt thật, lúc mở miệng, giọng nói đè nén: “Chú, cháu muốn nhắc nhở chú… Bởi vì chú cho chị ta làm việc trong công ty. Cháu nghe người khác nói tính tình chị ta rất kì cục, ích kỷ, quen biết với mấy người bạn ăn chơi. Chị ta là con nhà giàu, như vậy… sẽ ảnh hưởng tới công việc của chú.”

 

Bên trong yên lặng hồi lâu, Thịnh Văn Ngôn vốn là không quan tâm mấy, nhưng cũng đột nhiên hồi hộp theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-42.html.]

 

Cô thừa nhận mình lười biếng ăn chơi, con nhà giàu… Cô không phủ nhận… Nhưng cô phát hiện rằng bản thân không mong anh sẽ có ấn tượng với cô như thế.

 

Rõ ràng bản thân là thế, nhưng lại lo lắng anh sẽ tin là thật.

 

Buồn cười, mâu thuẫn.

 

Thịnh Văn Ngôn mím môi, nhấc chân định đi ——

 

“Cô ấy làm việc bên cạnh chú, chú biết cô ấy thế nào, không cần cháu nhắc nhở.”

 

Thịnh Văn Ngôn hơi ngừng lại, kinh ngạc quay đầu.

 

“Chú…”

 

Thẩm Tại: “Bố mẹ dạy cháu nói xấu sau lưng người khác, dạy cháu nghe ai nói là tin à?”

 

Cổ họng Thẩm Vân Nghê nghẹn lại, hơi bối rối, đương nhiên cô không ngờ Thẩm Tại sẽ nói như vậy.

 

Giọng của anh trầm thấp: “Cháu vừa về nước nên chuyên tâm học cho giỏi đi, không cần thông báo những chuyện vô ích này cho chú đâu, cũng bớt chơi bời với đám bạn của mình đi. Nếu không chú sẽ bảo bố cháu đưa cháu ra nước ngoài nữa đó.”

 

“Chú, cháu không có…”

 

“Đi ra ngoài.”

 

Sau một khoảng yên lặng, Thịnh Văn Ngôn nghe thấy tiếng bước chân. Cô nhích sang một bên nhường đường, nhưng cũng tránh khỏi Thẩm Vân Nghê.

 

Hai người va vào nhau, Thẩm Vân Nghê trợn mắt nhìn cô, thở phì phì bỏ đi.

 

Thịnh Văn Ngôn đứng tại chỗ, ngây ra nhìn bóng lưng cô ta.

 

“Cô đứng đây làm gì?” Sau lưng đột nhiên có người nói chuyện, giọng trầm trầm, có cả hời hợt.

 

Nhưng cô lại cảm thấy giọng nói này khác với lúc nãy. Cô không cảm thấy lạnh nhạt, ngược lại là quen thuộc, thậm chí hơi gần gũi.

 

Thịnh Văn Ngôn quay đầu: “Không có gì! Tôi muốn nói là sắp muộn rồi, sếp phải về nhà, lát nữa còn có một hội nghị đa quốc gia online lúc mười giờ.”

 

Thẩm Tại gật đầu: “Đi thôi.”

 

“OK.”

 

Thịnh Văn Ngôn đi theo sau lưng anh xuống lầu.

 

Tiếng bước chân vang lên, cô lại cảm thấy có một sợi dây đang quấn lấy tim mình, mỗi khi thấy anh đi một bước, dường như sợi dây ấy càng siết chặt hơn, hơi nghẹt thở, làm cơ thể cô run run.

 

Cô lén hít sâu một hơi để mình được dễ chịu hơn chút: “… Sếp Thẩm.”

 

“Ừ.”

 

Cô nhìn bóng lưng của anh, hỏi: “Tôi nghe hết chuyện Thẩm Vân Nghê nói ở phòng sách rồi.”

 

Thẩm Tại không hề dừng lại, không phản ứng gì, rất tự nhiên à một tiếng: “Sao vậy?”

 

“Anh cảm thấy những chuyện em ấy nói có thật không?”

 

Lần này anh dừng bước, quay đầu lại, cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Thật à?”

 

Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, lắc đầu: “… Không phải.”

 

“Vậy thì không tin.”

Loading...