Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-09-16 20:24:33
Lượt xem: 94
Một chiếc xe điện được mua lại với giá gấp năm lần giá thực tế đã bào đi mất khoản tiền lương mà Thịnh Văn Ngôn vừa nhận, cộng thêm một chiếc nhẫn, bây giờ cô thật sự là người không có đồng xu dính túi.
Cô đi đến cùng Thẩm Tại, cứ tưởng sau khi xong chuyện sẽ ăn một bữa cơm ngon lành, ai ngờ giữa đường xảy ra chuyện. Cô lại ngủ quên ở đây, quên mất chuyện ăn cơm.
Bây giờ tỉnh dậy, bụng trống rỗng, dạ dày cũng khó chịu.
Thẩm Tại nghe cô nói vậy thì ngừng lại, quay đầu nhìn Trần Siêu: “Việc này tôi đã giao cho cậu rồi mà?”
Trần Siêu kinh ngạc, tôi á? Anh ta tưởng chỉ cần đón Thịnh Văn Ngôn vào rồi xử lý vết thương thôi. Chuyện cô chưa ăn cơm không nói sao anh ta biết.
Nhưng mà bây giờ anh ta cũng không dám nói gì, chỉ bảo: “Chuyện hội nghị gấp quá, tôi cũng vội nên không biết cô ấy…”
Thẩm Tại hiểu rõ, bất mãn nhìn Thịnh Văn Ngôn: “Cô không biết gọi điện thoại đặt đồ ăn à?”
Thịnh Văn Ngôn: “Tôi mệt, ngủ quên.”
Anh lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Đứng lên đi.”
“Sao?”
“Cô nói muốn ăn cơm mà?”
“Ồ!”
Thẩm Tại liếc nhìn chân cô: “Đi được không?”
“Được, tôi đi được.” Thịnh Văn Ngôn chậm chạp đứng lên, thử bước hai bước: “Chúng ta ăn gì vậy sếp?”
Thẩm Tại nhìn cô, hơi dung túng: “Cô muốn ăn gì?”
Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ, báo một loạt món ăn: “Tôi muốn ăn gan ngỗng, thịt bò, cũng muốn ăn tôm hùm nữa… Ở trong cao ốc khu trung tâm có một nhà hàng Tây đó, hai người biết không? Chỗ đó nấu gan ngỗng ngon lắm, đi nha?”
Trần Siêu nhìn Thịnh Văn Ngôn, cảm thấy hình ảnh này hơi quỷ dị, thư ký yêu cầu sếp dẫn mình đi ăn? Lại còn là nhà hàng cao cấp nữa chứ.
Mặc dù là chuyện cực kỳ không hợp lý, Trần Siêu vẫn thấy Thẩm Tại quay đầu nhìn mình nói: “Cậu đặt chỗ đi.”
Trần Siêu: “Vâng thưa sếp…”
Quả nhiên khi ra ngoài, cô vẫn là một thư ký kiêu ngạo đến từ nhà họ Thịnh.
——
Sau khi ra khỏi hội nghị, ba người lập tức đi đến tòa cao ốc trong trung tâm.
Thịnh Văn Ngôn đã tới nhà hàng này hai, ba lần, có ấn tượng tốt với món gan ngỗng và tôm hùm ở đây. Hôm nay cô mang cái bụng rỗng tới nên càng cảm thấy thèm ăn.
Món ăn được dọn lên bàn, cô không nói câu nào, vùi đầu ăn mải mê.
Buổi trưa Thẩm Tại chỉ ăn một chút, bây giờ còn lâu mới tới giờ ăn chiều, cho nên anh cũng ăn thêm một ít.
Đang ăn thì Thẩm Thụ Diệc gọi tới. Điện thoại của Thẩm Tại đặt trên bàn, lúc có cuộc gọi.
Thịnh Văn Ngôn cũng nhìn thấy tên người gọi, nhưng cô chỉ nhìn một cái rồi tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
“Chú, chú có ở công ty không?” Sau khi nghe máy, giọng của Thẩm Thụ Diệc vang lên.
Thẩm Tại nhàn nhạt nói: “Ở bên ngoài.”
“À, là thế này. Bà nội bảo cháu gọi điện cho chú, nói cuối tuần về nhà ăn cơm.”
“Ừ, chú biết rồi.”
“Dạ.”
Vốn là cuộc điện thoại tới đây là ngắt được rồi, nhưng Thẩm Thụ Diệc lại do dự như có gì đó muốn nói. Thẩm Tại trực tiếp hỏi: “Còn chuyện gì nữa à?”
Thẩm Thụ Diệc: “… Thịnh Văn Ngôn còn làm ở công ty chú không?”
Thẩm Tại không ngờ cháu mình đột nhiên hỏi chuyện này, bỏ nĩa xuống, liếc nhìn người ngồi bên cạnh đang ăn vui vẻ: “Có, sao vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-41.html.]
Thẩm Thụ Diệc im lặng một lúc, bởi vì cậu thấy hơi bất ngờ. Cứ nghĩ rằng sau khi cô biết mình không tới IZ thực tập thì sẽ kết thúc công việc tùy hứng ở công ty, thế nhưng cô vẫn chưa nghỉ việc?
Thẩm Thụ Diệc: “Oh… Ra là thế.”
“Cháu còn chuyện gì nữa không?”
“Dạ không, cháu cúp máy đây.”
Điện thoại nhanh chóng truyền đến tiếng máy bận. Chân mày Thẩm Tại nhíu lại, anh bỏ điện thoại xuống.
Thịnh Văn Ngôn đã ăn no bảy phần, thấy Thẩm Tại cúp điện thoại thì bỏ đũa xuống.
Anh nhìn thấy động tác của cô, nghĩ trong lòng chắc cô còn vương vấn, muốn hỏi chuyện liên quan đến Thẩm Thụ Diệc.
“Sếp Thẩm, cho tôi hỏi một câu nha.”
Đúng thật.
Thịnh Văn Ngôn: “Chuyện là, hôm nay tôi chở sếp chạy như điên, biểu hiện rất tốt đúng không?”
Thẩm Tại sửng sốt, có hơi bất ngờ: “Sao vậy?”
“Thì, thì là hôm nay tôi làm vậy là muốn cống hiến cho công ty, sếp có nghĩ vậy không?”
“Cô muốn nói chuyện gì?”
Thịnh Văn Ngôn hơi nghiêng người, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn nói là ~ nếu là cống hiến cho công ty, vậy tiền mua xe điện có phải nên được hoàn trả lại không?”
Thẩm Tại không ngờ cô lại nói thế, không phải vì Thẩm Thụ Diệc, mà vì chuyện này. Khóe miệng anh hơi cong lên, thấy hơi buồn cười: “Sáu ngàn, cộng thêm một chiếc nhẫn mười ngàn tệ?”
Cô không hề xấu hổ, nói: “Không không không, chiếc nhẫn thì không cần tính, tại lúc đó tôi nông nỗi đem cầm thôi. Còn sáu ngàn tiền lương… Tôi cảm thấy lấy sáu ngàn ra để đổi lấy chữ tín và lợi nhuận của công ty là vô cùng đáng giá. Sếp có thấy vậy không?”
“Ừ, có.” Thẩm Tại cầm khăn ăn từ tốn lau miệng, ung dung thong thả nói: “Có thể thanh toán.”
“Cảm ơn sếp. Anh cũng biết mà, bây giờ bố tôi thu hết tiền của tôi rồi, tôi đang nghèo lắm…”
Anh đáp lại ngay: “Nhưng hôm nay cô đòi tới đây ăn, tiền đền bù đã tiêu hết vào bữa ăn này rồi.”
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, lập tức không nhận: “Tôi đâu có đòi tới đây ăn đâu!”
“Vừa nãy cô yêu cầu đó?”
“Cái gì? Yêu cầu, tôi, đó là gợi ý! Gợi ý tới đây ăn một bữa cơm công việc, sếp không chấp nhận cũng được mà!”
“Ai nói cô đây là bữa ăn công việc?”
“Bây giờ đang là giờ làm, đương nhiên là bữa cơm liên quan tới công việc rồi! Sếp à, thế là hơi keo kiệt đó.”
“Vậy sao?”
“Đúng vậy! Tôi cho anh xem giờ nè, bây giờ là giờ đi làm….”
…
Hai người anh một câu tôi một câu, cuối cùng thành cuộc tranh luận.
Trần Siêu ngồi cạnh, nhìn cả một buổi trời, ngây người cả ra. Theo lẽ thường thì bữa ăn này đương nhiên được công ty thanh toán, sao sếp còn…
Lại nhìn thêm một lúc nữa, Trần Siêu sờ mũi.
Xì… sao anh ta cảm thấy hình ảnh trước mắt giống như trêu con nít vậy?
—
Vì lý do bị thương, Thịnh Văn Ngôn được nghỉ phép hai ngày.
Hôm cô đi làm lại cũng là ngày Thẩm Tại về nhà ăn bữa cơm gia đình, một tháng một lần.
Cô nghe theo lời dặn dò của anh, đến cửa hàng bách hóa mua một ít đồ bổ cho dì Triệu, sau đó lại lái xe tới nhà anh rồi chở anh tới nhà họ Thẩm.
Triệu Thuận Từ biết hôm nay hai người đến nên đã đứng ngoài cửa chờ rất lâu. Hai người vừa lấy đồ trên xe xuống, bà cũng đã bước đến.