Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 34

Cập nhật lúc: 2024-09-14 19:22:44
Lượt xem: 81

Ở đây ngoại trừ Lâu Ngưng ra, thì hầu hết mọi người có mặt đều là bạn nhậu, đương nhiên Thịnh Văn Ngôn sẽ không thông báo cho họ về việc mình đi thực tập tập ở IZ. Cho nên khi Thẩm Tại đột nhiên gọi trên cô, nhất thời ai cũng mê mang.

 

Thịnh Văn Ngôn vốn đã ngà ngà say, nhưng nghe được giọng nói của anh thì tỉnh táo hơn một chút, lập tức đứng lên: “Có!”

 

Mọi người: “…”

 

Sắc mặt anh lãnh đạm: “Ra đây.”

 

“Ồ!” Cô vỗ nhẹ vào chân Lâu Ngưng ra hiệu bảo cô ấy nhường đường. Sau khi đi ra khỏi khe hở, cô đứng lung lay bên cạnh anh: “Sếp Thẩm, sao anh còn chưa đi?”

 

Thẩm Tại cụp mắt nhìn cô: “Câu này tôi nên hỏi cô mới đúng.”

 

Giọng điệu cô ậm ừ, chợt nhớ đến tin nhắn WeChat mình đã gửi: “À, bởi vì bọn họ giữ tôi lại nên tôi không về được…”

 

Mọi người có mặt ở đây: “…”

 

Có chuyện này à?

 

“Tôi về ngay đây, ngay bây giờ, tôi đi lấy xe.”

 

Cô xiên xiên vẹo vẹo lách qua bên cạnh, Thẩm Tại chặn lại hỏi: “Cô như vậy mà còn muốn lái xe?”

 

“Ồ vâng…” Thịnh Văn Ngôn ngừng bước: “Tôi uống nhiều thật.”

 

Thẩm Tại bất lực với dáng vẻ này của cô, nhưng nhìn thấy mọi người trong phòng đều uống rượu, cũng không mong đợi có người đưa cô về: “Đi với tôi.”

 

“Làm cái gì ạ?”

 

“Đưa cô về.” Nói xong, anh nhìn Thẩm Thụ Diệc: “Đưa Vân Nghê về nhà an toàn.”

 

Thẩm Thụ Diệc chậm rãi gật đầu.

 

Thẩm Tại rời đi, mang theo Thịnh Văn Ngôn tung ta tung tăng sau mình.

 

Đợi cả hai đi xa, khu ghế dài mới bắt đầu oanh tạc.

 

“Mẹ, chuyện gì đây? Hai người đó có gì với nhau à?”

 

Thẩm Vân Nghê tức giận nói: “Đừng nói bậy, chú út của tớ không có liên quan gì đến cậu ta!”

 

“Thế sao Thẩm Tại lại đưa cậu ấy về nhà? Chú ấy cũng không bảo là sẽ đưa cháu gái về?”

 

Thẩm Vân Nghê nghẹn nghẹn biện hộ: “Thịnh Văn Ngôn là cấp dưới của chú út, cậu ta, cậu ta thực tập ở công ty chú ấy nên chăm sóc một chút cũng không có gì lạ.”

 

“Cấp dưới? Thiệt hay giả vậy? Lâu Ngưng, Thịnh Văn Ngôn đi thực tập á?”

 

Lâu Ngưng: “Liên quan gì tới mày, ai về nhà nấy đi, ai muốn đưa người về thì đưa về, tao đi đây.”

 

“Ây ây, đừng đi mà ——“

 

Lâu Ngưng rời đi, lúc đi ngang qua Thẩm Thụ Diệc, vỗ vai cậu ta: “Không tồi, có bạn gái rồi, khá là tốt.”

 

Thẩm Thụ Diệc cau mày: “Bạn gái gì cơ ——?”

 

“Cô Bạch rất xinh đẹp, vô cùng hợp với cậu. Văn Ngôn nhà chúng tôi thì không được, người như cậu ấy hold sao lại, đúng không?”

 

“…”

 

Lâu Ngưng mặt lạnh rời đi, sắc mặt cậu ngưng trệ.

 

Thẩm Vân Nghê không chú ý đến sắc mặt của anh mình, kéo anh rồi nói: “Anh, đi thôi, chúng ta đưa chị Niệm Lôi về trước.”

 

——

 

Bên ngoài quán bar, một tay Thẩm Tại nắm cánh tay Thịnh Văn Ngôn, còn tay kia cầm điện thoại.

 

Thịnh Văn Ngôn: “Sếp Thẩm, anh làm gì vậy? Không đi sao?”

 

Thẩm Tại: “Gọi cho bố của cô.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-34.html.]

“… Hả? Không cần đâu.”

 

Thẩm Tại: “Cô còn biết sợ?”

 

Cô trở tay nắm lấy tay anh, ý đồ muốn lấy điện thoại: “Đừng gọi, đừng gọi, tôi yên lặng về nhà là được!”

 

Anh lợi dụng vóc dáng cao ráo, không để cô chạm vào điện thoại dù là một chút.

 

“Alo.”

 

Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia hỏi: “Thẩm Tại, có chuyện gì vậy?”

 

Anh liếc mắt nhìn cô, người kia lay lay cánh tay anh, không ngừng dùng khẩu hình miệng nói: Xin anh.

 

Dáng vẻ này của cô trông thật đáng thương, khóe miệng anh nhàn nhạt cong lên: “Hôm nay ra ngoài xã giao, Văn Ngôn uống hơi nhiều. Bây giờ tôi đưa con gái anh về, lát nữa mọi người chăm sóc một chút.”

 

Cô ngừng hành động lại, ngoài ý muốn nhìn anh.

 

Thịnh Thiên Hoà: “Hả? Thế à? Vậy làm phiền cậu rồi. Sau khi về nhà, cậu gọi dì giúp việc, dì ấy sẽ đến giải quyết.”

 

Thẩm Tại ngừng lại: “Không có ai ở nhà?”

 

“Tôi đưa Điền Kiều về quê. Vậy Văn Ngôn làm phiền cậu.”

 

Tút tút tút——

 

Cuộc gọi đã kết thúc, Thẩm Tại nhìn vào màn hình,  quay đầu muốn nói với cô, nhưng người này đã hiểu: “Bố tôi không có ở nhà phải không?”

 

Anh gật đầu.

 

Thịnh Văn Ngôn mỉm cười: “Biết ngay mà, mấy ngày nay tôi không có gặp ông ấy. Tôi yên tâm rồi, về nhà không bị mắng ~”

 

Cô gái trước mặt bật cười, nhưng sự mất mát không được che lấp hoàn toàn.

 

“Bố cô thường xuyên vắng nhà?”

 

“Ừ, cũng bình thường mà, tâm trí của ông ấy đều dành cho mẹ nhỏ cả rồi, mà mẹ nhỏ của tôi thích đi du lịch khắp nơi, cho nên ông ấy thường xuyên đi cùng.”

 

Đến đây Thẩm Tại vỡ lẽ ra, tại sao Thịnh Thiên Hoà lại không giáo dục tốt Thịnh Văn Ngôn? Có lẽ người này vẫn chưa làm điều đó.

 

“Chú út.”

 

Thẩm Vân Nghê và Bạch Niệm Lôi cũng đi ra, tầm mắt của cô ta dừng trên bàn tay đang nắm tay Thẩm Tại, trong lòng hơi khó chịu.

 

Thẩm Tại: “Về sớm một chút.”

 

Thẩm Vân Nghê hừ nhẹ: “… Cháu biết rồi.”

 

Nói xong, Thẩm Thụ Diệc cũng lái xe đến. Thẩm Vân Nghê mở cửa ra, hai người ngồi vào.

 

”Chú út, tụi cháu đi trước.” Thẩm Thụ Diệc nói

 

Thẩm Tại: “Ừ.”

 

Trước khi đạp ga, cậu liếc mắt nhìn Thịnh Văn Ngôn.

 

Hiển nhiên cô đã uống quá nhiều, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt ngập nước, mỹ miều, nhưng lại quá quyến rũ. Thẩm Thụ Diệc đột nhiên cảm thấy nghèn nghẹn, không dám nhìn thêm, trực tiếp đạp chân ga.

 

Xe của Thẩm Thụ Diệc đã đi xa, một lúc sau, tài xế của Thẩm Tại cũng lái xe tới.

 

“Ngồi vào thôi.”

 

Thịnh Văn Ngôn ơ một tiếng, ngồi vào hàng ghế sau.

 

Trên đường đến nhà họ Thịnh, Thịnh Văn Ngôn cứ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Thẩm Tại nhìn cô vài lần, nghĩ thầm người này cũng khá ổn sau khi uống nhiều rượu.

 

Nhưng ý niệm này mới vừa lóe lên, đột nhiên nghe người bên cạnh hỏi: ”Thẩm Tại, vừa nãy anh có nhìn thấy cô gái đó không?”

 

“Sao?”

 

Cô gọi thẳng tên họ của anh là chuyện ngoài ý muốn.

Loading...