Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-09-13 11:34:38
Lượt xem: 101

Một tuần sau khi trở về, cô đi theo Thẩm Tại giải quyết chuyện về suối nước nóng, nhiều lúc về nhà, hơn nửa đêm còn bị tài liệu Trần Siêu gửi làm tỉnh giấc.

 

Cứ tưởng cô là tiểu thư nhà họ Thịnh, không chịu nổi loại cực khổ này. Nhưng không biết cô muốn chống lại sự không tin tưởng của Thẩm Thụ Diệc, hay là cảm động trước lời nói của Thẩm Tại, “phải tin vào chính mình, chưa chắc đã làm không được.” Cô cắn răng tiếp tục kiên trì, giữa đường không bộc phát tính tình gì.

 

Hôm nay lúc chuẩn bị mở họp, cô bất ngờ nhận được tin nhắn WeChat từ giáo sư luận văn của cô, muốn mọi người chuẩn bị đề cương bảo vệ đề tài và luận văn trước khi bắt đầu học kỳ mới.

 

Lễ tốt nghiệp đã gần kề, luận văn là thứ khiến người ta khó chịu nhất.

 

Trước khi cuộc họp chính thức bắt đầu, Thịnh Văn Ngôn đã gõ cửa văn phòng.

 

”Sếp Thẩm, chúng ta sẽ đến nhà máy rượu vào chiều thứ bảy, sau đó buổi tối sẽ đi dự tiệc chúc mừng của tập đoàn Đức Nguyên, phải không ạ?” Cô hỏi.

 

Thẩm Tại: “Lịch trình có vấn đề gì à?”

 

“Không, không, là tôi… Tôi muốn xin nghỉ.”

 

Anh im lặng, chờ cô bổ sung lí do.

 

Thịnh Văn Ngôn nói: “Chính là, cuối tuần tôi có việc gấp, luận văn tốt nghiệp. Tôi chưa động chữ nào, nhưng giáo viên bảo tôi nhanh chóng nộp bài.”

 

Thẩm Tại cau mày, chợt nhớ đến cô vẫn còn là một sinh viên chưa tốt nghiệp: “Ừ.”

 

“Được chứ ạ?”

 

Thẩm Tại: “Đã biết, nếu gấp như vậy thì tuần sau xin nghỉ một tuần đi.”

 

Thịnh Văn Ngôn sững sờ, bị tin tốt này làm cho choáng váng đầu óc: “Một tuần? Có, có thể à?”

 

Ông trời ơi! Thật vậy chăng? Cuối cùng cô cũng được nghỉ ngơi rồi sao?!

 

“Không phải cho cô nghỉ ngơi.”

 

Thịnh Văn Ngôn: “…”

 

F*ck, người này có thể nghe thấy tiếng lòng của cô à?

 

Anh tiệm tay lật trang tài liệu: “Có những chuyện gấp và không gấp, trước mắt luận văn của cô là quan trọng nhất, chuyện khác có thể để từ từ.”

 

“Ừ tôi cũng nghĩ vậy! Nhưng tôi không có nói việc của anh không quan trọng nha, chỉ là luận văn quá gấp rút!” Cô kích động không chịu được: “Cảm ơn anh nha, Thẩm Tại, anh thật tốt.”

 

Ngón tay lật tài liệu dừng lại, anh ngước mắt nhìn cô.

 

Nụ cười liền ngưng đọng ở khóe miệng khi bị anh nhìn như thế này. Không xong rồi, lúc nói chuyện với Lâu Ngưng luôn gọi thẳng tên họ, hồi nãy phấn khích quá nên lỡ miệng thốt ra.

 

Cô lập tức sửa miệng: “… Ý tôi là sếp Thẩm, sếp là tốt nhất.”

 

Thẩm Tại: “Đi ra ngoài đi.”

 

“Ồ!”

 

Cô chạy nhanh ra ngoài cửa, nhưng cú sốc nhỏ này chẳng là gì so với “tuần sau được nghỉ cả tuần”, cô lập tức vui vẻ trở lại, cả người lâng lâng như đi trên mây.

 

Tiếng bước chân xa dần, Thẩm Tại nhìn người đang vui vẻ thiếu điều muốn nhảy cẫng lên thì khóe miệng hơi cong lên.

 

Thật không có tiền đồ.

 

——

 

Nói muốn viết luận văn, nhưng nay là thứ bảy, Thịnh Văn Ngôn không hề thức dậy mà ngủ một mạch đến hai giờ chiều, sau đó mới bò dậy khỏi giường.

 

Gần đây cô thật sự thiếu ngủ.

 

Sau khi thức dậy, ăn một chút gì đó, đi quanh nhà một vòng thì thấy trống không, bố và mẹ nhỏ đều không có ở nhà.

 

Cô ngồi ngây ngốc trên ghế sô pha… Đột nhiên nhận ra rằng không đến IZ lại nhàn rỗi đến vậy, trước kia cô đã làm những gì?

 

Thịnh Văn Ngôn mê mang, gãi gãi đầu rồi lại đứng lên. Thôi, viết luận văn vậy.

 

[Đang làm gì đó?] Tám giờ tối, Lâu Ngưng gửi tin nhắn đến.

 

Thịnh Văn Ngôn: [Viết luận văn.]

 

Lâu Ngưng: [?]

 

Thịnh Văn Ngôn: [Chuyện gì?]

 

Lâu Ngưng: [Mày… Ở nhà viết luận văn?]

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-30.html.]

Thịnh Văn Ngôn: [Mày không viết?]

 

Lâu Ngưng: [Vội gì chứ. Hôm nay là thứ bảy mà cũng làm sao?]

 

Thịnh Văn Ngôn: [Mày không biết gần đây tao bận đến mức chân không chạm đất à?]

 

Lâu Ngưng: [Được rồi, nhưng hôm nay là thứ bảy, dù thế nào cũng phải nghỉ ngơi. Mày ra đi, tao ở quán bar chờ mày.]

 

Cô kiên quyết nói: [Không!]

 

Lâu Ngưng: [Thật sự không đến?]

 

Thịnh Văn Ngôn: [Không đến.]

 

Lâu Ngưng: [Có nhiều trai đẹp lắm.]

 

……

 

Thịnh Văn Ngôn: [Đến liền~ Hì hì]

 

——

 

Hơn mười giờ tối, Thịnh Văn Ngôn lái một chiếc xe thể thao, trịnh trọng xuất hiện ở quán bar mình thường lui tới. Sau khi ngồi xuống, cô quét mắt một vòng, vẻ mặt lạnh nhạt: “Trai đẹp đâu?”

 

Xung quanh toàn là người quen, có cả Trịnh Kỳ và đám chị em giả tạo của cô ta. Ôi! Thật xui xẻo.

 

Lâu Ngưng: “Cứ từ từ, không chừng sẽ có trai đẹp đó… Còn nữa, đám Trịnh Kỳ là do người khác gọi đến, lúc tao gọi mày cũng không biết cô ta sẽ đến.”

 

Cô trợn tròn mắt: “Lâu Ngưng, mày muốn bị đánh đúng không, làm tao ngồi trang điểm.”

 

“Nè, tao không nói vậy thì mày chịu đến à? Có còn là chị em không? Vì Thẩm Thụ Diệc mà bao lâu rồi không đi chơi với tụi tao?”

 

”Không được nói vậy, tao là vì công việc.”

 

“Được được, là vì công việc. Vậy cũng không thể mải mê làm việc mà quên chị em. Đến đến đến, đêm nay uống với tụi tao đi.”

 

Lâu rồi không đến đây chơi, cho nên đến cũng đã đến rồi, không thể cứ như vậy mà trở về.

 

Vì thế sau khi ngồi xuống, cô quyết định phải vui vẻ một chút, uống vài ly rượu rồi chạy lên khỏi sân khấu để chơi cùng mấy người bạn. Một lúc sau, cô đã cười hi hi ha ha nhảy theo nhạc.

 

“Văn Ngôn! Văn Ngôn!”

 

Giữa chừng, Lâu Ngưng chen vào, lôi kéo cô. Cô dừng lại, bị cô ấy mạnh mẽ kéo ra khỏi đám người: “Gì vậy?”

 

“Trai đẹp, trai đẹp, còn đẹp hơn cả Thẩm Thụ Diệc.”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Xuy, nữa à, mắt nhìn của mày không tốt tí nào.”

 

“Thật mà, lần này là thật, tao vừa thấy liền chạy đến đây nói cho mày nè.” Lâu Ngưng nói: “Đi xem với tao, đừng thích tên Thẩm Thụ Diệc kia.”

 

“Ừ, ừ.”

 

Cô ấy kích động kéo cô đến quầy bar.

 

“Kia kìa, người mặc sơ mi trắng đó! Thấy chưa?”

 

Cô nheo mắt, ánh sáng mờ ảo, người đó lại quay lưng nên cô không thấy rõ.

 

Lâu Ngưng tiêu sái nói: “Đi, chị đây dẫn em đi xin Wechat.”

 

“…”

 

Hai người tiến lại gần, bóng lưng trở nên rõ ràng hơn. Cô hơi do dự, cảm thấy quen thuộc không nói nên lời.

 

“Này anh ~ chị em tôi nói anh vô cùng đẹp trai, muốn xin Wechat của anh.” Lâu Ngưng vỗ vai anh ta.

 

Người đàn ông nghe tiếng nên quay đầu lại.

 

Thịnh Văn Ngôn vốn là đang hiếu kỳ “Muốn xem người đó đẹp cỡ nào”, nhưng khi người nọ nhìn qua, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng hoàn toàn lộ ra trước mắt cô, cô hoàn toàn gục ngã.

 

“…”

 

Lâu Ngưng hoàn toàn không phát hiện ra điều gì bất thường, cô ấy vẫn còn ngạc nhiên: “Anh đẹp trai, anh có bạn gái chưa? Thêm WeChat được không ~”

 

Người đàn ông không trả lời, chỉ nhìn Thịnh Văn Ngôn.

 

Lâu Ngưng chú ý đến tầm mắt của anh, vội vàng nói: ”Là cô ấy muốn, xinh lắm chứ gì~”

 

Người đàn ông khẽ gật đầu, nở cười đầy ẩn ý: ”Thịnh Văn Ngôn, cô đang viết luận văn trong quán bar à?”

Loading...