Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-09-12 16:23:31
Lượt xem: 78
Hạng mục đầu tư chủ yếu của công ty IZ là về bốn mảng: Khoa học kỹ thuật, y tế, văn thể giải trí và du lịch.
Chuyến đi công tác lần này thuộc về mảng du lịch, là đi tới một sơn trang có suối nước nóng chưa được khai thác. Tuy rằng hiện tại nơi này nhìn có vẻ hẻo lánh nhưng lại có tiềm năng và giá trị rất lớn, hơn nữa đã có rất nhiều nhà đầu tư khác nhúng tay tới nơi này nên hiện tại Thẩm Tại liền quyết định tự mình tới khảo sát.
Người đầu tư cho hạng mục lần này là xí nghiệp Chu thị, người tới đón bọn họ chính là con gái của nhà họ Chu, Chu Linh Vận. Trước khi tới đây Thịnh Văn Ngôn cũng đã xem qua hạng mục này và tư liệu về nhà họ Chu, nhưng đối với Chu Linh Vận thì cô không hiểu rõ lắm, chỉ biết con gái nhà họ Chu rất đông, và đây là con của người con thứ ba.
Đến nỗi vì sao cô ấy lại có một chân cùng với Thẩm Tại...... Chậc! Chuyện này cô lại càng không biết, đây là một tin tức lớn đó!
"Anh Thẩm Tại, đêm nay anh nghỉ ngơi ở trong phòng này nhé." Trong sơn trang chỉ có một khách sạn duy nhất đã được xây dựng xong. Hiện tại còn chưa mở cửa, chỉ có nhân viên tới đây mới có thể vào ở. Chu Linh Vận cực kỳ nhiệt tình mà giới thiệu, đưa người đến tận cửa phòng.
Thẩm Tại: "Làm cô rồi."
"Không phiền đâu mà, anh cũng vất vả suốt cả đường đi rồi nên cứ nghỉ ngơi trước đi, những chuyện khác thì lát nữa chúng ta nói sau."
Thẩm Tại gật đầu, nhìn Thịnh Văn Ngôn. Thịnh Văn Ngôn vẫn còn đứng ở một bên, yên lặng mà quan sát xem hai người có gì mờ ám hay không nên nhất thời không tiếp thu được ánh mắt của Thẩm Tại.
"Thịnh Văn Ngôn."
"Ơ! Làm sao vậy Thẩm tổng?"
Thẩm Tại duỗi tay chỉ vào vali.
Thịnh Văn Ngôn hiểu ý, vội vàng đem vali của anh rồi đẩy mạnh cửa. Thẩm Tại thản nhiên mà đi vào theo, Thịnh Văn Ngôn đặt hành lý xuống xong rồi hỏi: "Anh có cần tôi giúp anh sửa soạn ra không ạ?"
"Không cần, đi ra ngoài đi."
"À, vâng."
Cửa phòng bị đóng lại, Chu Linh Vận và Thịnh Văn Ngôn cùng đứng ở cửa, hai mặt nhìn nhau.
"Chu tiểu thư có chuyện gì muốn nói sao?"
Không có Thẩm Tại ở bên cạnh, ánh mắt đánh giá cô của Chu Linh Vận lại càng thêm trần trụi: "Cô đi theo anh Thẩm Tại từ bao giờ vậy?"
Thịnh Văn Ngôn: "Chuyện này sao, gần một tháng rồi."
Chu Linh Vận nhíu mày, từ trước đến giờ bên cạnh Thẩm Tại không có trợ lý nào xinh đẹp trẻ tuổi như thế này, trừ khi là người anh tin tưởng.
"Cô bao nhiêu tuổi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-23.html.]
Thịnh Văn Ngôn hơi hơi nhướng mày, "Chu tiểu thư muốn tra hộ khẩu sao."
Chu Linh Vận: "Tôi chỉ muốn hỏi một chút thôi, làm sao vậy, cô là trợ lý, chả nhẽ tuổi tác của cô là một bí mật à?"
"Hẳn là không phải rồi, chỉ là không biết Chu tiểu thư có chuyện gì không."
Chu Linh Vận cười: "Tôi chỉ tò mò là sao cô có thể vào IZ, lại còn có thể làm trợ lý cho anh ấy thôi. Tốt nghiệp từ một trường danh tiếng ư? Hay lý lịch rất lợi hại?"
"Vâng, cũng giống thế đi."
"Vậy cô ——"
"Chu tiểu thư, nếu không thì cô tới bộ phận nhân sự của công ty chúng tôi để tìm hiểu tôi đi." Cả một buổi sáng ngồi trên máy bay mệt muốn c.h.ế.t nên cô cũng lười phải nhiều lời với cô ta, "Phòng của tôi ở đâu vậy, đưa thẻ phòng cho tôi đi."
Chu Linh Vận hơi hơi trố mắt, cô ta không nghĩ tới chỉ là một trợ lý nhỏ mà lại dám nói chuyện với mình như vậy.
Thịnh Văn Ngôn cũng hoàn toàn không thấy mình có vấn đề gì, cô ngoan ngoãn và nghe lời ở IZ và trước mặt Thẩm Tại là vì cô có mục đích riêng. Ở trước mặt người khác mà muốn cô nói chuyện kiểu lấy lòng thì đó là điều không thể.
Thấy Chu Linh Vận trừng mắt nhìn mình không nói chuyện, Thịnh Văn Ngôn trực tiếp hỏi nhân viên bên cạnh, "Ai, rốt cuộc phòng của tôi là phòng nào vậy."
Nhân viên công tác không ý thức được sự gợn sóng giữa hai người nên trực tiếp đưa thẻ phòng.
Thịnh Văn Ngôn nhoẻn miệng cười, "Cảm ơn cô."
Lấy thẻ xong, cô tự đẩy hành lý của mình rồi rời đi.
Chu Linh Vận quay đầu lại liếc mắt nhìn chằm chằm cấp dưới của mình một cái, "Ai bảo cô đưa cho cô ta."
Cấp dưới khó hiểu: "A, dạ, vậy làm sao bây giờ ạ?"
Chu Linh Vận thấy tức mà nghẹn trong lòng, hừ lạnh một tiếng, thở phì phì mà bỏ đi.
——
Trở lại phòng xong, Thịnh Văn Ngôn ném hành lý sang bên cạnh, ghé vào giường bắt đầu ngủ.
Từ khi đi theo Thẩm Tại xong, tất cả thứ khác đều có thể nhịn được nhưng chỉ mỗi việc ngủ là không đủ giấc! Vì thế có thời gian để ngủ nên cô liền ngủ tới thẳng buổi tối.
Cuối cùng Thịnh Văn Ngôn bị đói mà tỉnh, lúc tỉnh lại nhìn điện thoại thì phát hiện đã là 8 giờ.
Cũng không có người kêu cô dậy ăn cơm sao, làm trợ lý kiểu này cũng thật là quá qua loa rồi.