Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 199: Ngoại truyện 4
Cập nhật lúc: 2024-10-18 19:28:38
Lượt xem: 42
Năm thứ ba sau khi cưới, Thẩm Tại và Thịnh Văn Ngôn có em bé. Là một bé gái, bé chào đời trong một buổi chiều đầy nắng, ánh chiều tà sáng chói.
Chạng vạng tối ngày hôm đó bầu trời đẹp vô cùng, có rất nhiều người chụp hình, đăng lên weibo cảm thán. Nhưng đối với Thẩm Tại và Thịnh Văn Ngôn, thứ đẹp hơn cả nắng chiều là người bạn nhỏ vừa chào đời.
Thế là Thẩm Tại đặt tên con: Thịnh Vãn Ý.
Hai người vô cùng yêu thương cưng chiều con gái, tuy bận chuyện công việc nhưng mỗi khi rảnh là sẽ ở nhà chơi với con.
Hôm đó là sinh nhật ba tuổi của Thịnh Vãn Ý. Thẩm Tại đang đi công tác nước ngoài, đáng lẽ một tuần nữa mới về, nhưng bởi vì tới ngày sinh nhật của con gái, anh tạm thời bỏ thời gian về ăn sinh nhật với con.
Thịnh Văn Ngôn đã ở sân bay chờ từ sớm, thấy anh đi ra thì chạy chậm tới, cho anh một cái ôm.
Mỗi lần đối phương đi công tác về, có thời gian rảnh là bọn họ lại ra sân bay đón.
Thịnh Văn Ngôn nói, tiểu biệt thắng tân hôn*, khi gặp nhất định phải ôm một cái. Thẩm Tại ghi nhớ, thả va ly xuống, ôm lại.
* để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn
“Em nói ở lại với con, để tài xế đi đón anh mà?” Thẩm Tại vuốt ve sau ót cô.
Thịnh Văn Ngôn: “Em cũng định vậy đấy, nhưng mấy hôm nay con cứ nhắc anh mãi, nếu thấy em về một mình, chắc con lại nghĩ hôm nay bố nó chưa về. Vậy nên em định chờ anh rồi chúng ta cùng về nhà.”
“Ồ, chỉ vì con bé muốn thấy anh và em cùng về nhà nên mới ra sân bay chờ anh thôi hả?”
Chà… Câu này nghe chua chát làm sao.
Thịnh Văn Ngôn cười, lập tức ngẩng đầu lên cắn một cái vào cằm anh: “Còn thiếu ~ lý do quan trọng chắc chắn là vì em nhớ anh. Anh đi công tác hai tuần rồi, ngày nào em cũng thấy nhớ anh hết.”
Nghe cô nói vậy, Thẩm Tại lại hài lòng, cúi đầu hôn một cái lên môi cô, nói: “Vậy giờ mình về nhà đi.”
“Ừm! Mọi người đến đông đủ cả rồi, mẹ nói chỉ chờ hai chúng ta thôi.”
“Được.”
Sau khi lên xe, Thịnh Văn Ngôn đột nhiên nói: “À đúng rồi, anh không quên mua quà cho con chứ!”
Thẩm Tại chỉ xuống mấy cái túi: “Ở đây.”
“Nhiều thế?”
“Túi màu xanh là của con, còn lại là của em.”
“Của em hả? Cái gì vậy, cho em xem với.”
“Một ít đồ mà em thích.” Thẩm Tại xách mấy cái túi qua bên cạnh cô.
Thịnh Văn Ngôn hào hứng, lập tức bắt đầu mở quà. Túi xách, vòng tay, quần áo… Ngoài ra còn có một món tráng miệng nhỏ được đóng gói cẩn thận.
Quần áo hay đồ trang sức đều là nhãn hiệu mà cô thích, còn đồ ngọt là món nổi tiếng ở địa phương đó, mấy nước khác không có.
Hồi lúc cô còn nói muốn bay qua đó ăn thử nhưng không có thời gian. Không ngờ Thẩm Tại lại đi hàng dặm xa xôi mang nó về rồi.
“Anh cũng mua cái này nữa nè! Đi xa vậy mà nó không bị hỏng hả anh?” Thịnh Văn Ngôn vừa cảm động vừa vui vẻ.
Giống như Thẩm Tại sẽ không hề ngó lơ bất cứ câu nào mà cô nói vậy. Anh luôn có biện pháp giúp cô thực hiện.
Thẩm Tại: “Anh vừa mua trước khi lên máy bay, sau đó nhờ tiếp viên hàng không giữ lạnh, không bị hỏng đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-199-ngoai-truyen-4.html.]
“Ồ ồ ~ cục cưng anh tốt quá! Em yêu anh!”
Khuôn mặt thì thản nhiên nhưng trong lòng anh rất thích. Dường như bao nhiêu năm có trôi qua, cô vẫn cứ mãnh liệt mà thẳng thắn bảo yêu anh, dù là thật lòng hay đùa giỡn, Thẩm Tại vẫn thấy vui vẻ.
“Về nhà rồi ăn.”
“Ừm!”
Thịnh Văn Ngôn: “Nhưng mà sao anh mua nhiều quà cho em thế? Hôm nay là sinh nhật Vãn Ý mà, không phải sinh nhật em.”
Thẩm Tại: “Lúc con chào đời em là người chịu khổ nhiều nhất. Hôm nay em là nhân vật chính, không phải con.”
-- Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bữa tiệc sinh nhật của công chúa nhỏ bắt đầu lúc 6 giờ chiều, nhà họ Thẩm cách sân bay hơi xa, lúc 5 giờ hai người vẫn đang trên đường về.
Một lát sau, điện thoại Thịnh Văn Ngôn reo vàng, là một cuộc video call, vừa bắt máy đã thấy ngay một đôi mắt to, trong veo như nước ngay trước màn hình.
“Bà nhỏ của tôi ơi, mặt em phải xích ra sau một chút, đúng đúng đúng, như vậy bố mẹ em mới thấy em được chứ.” Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của Thẩm Vân Nghê, sau đó người trước camera xa dần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn đáng yêu của Thịnh Vãn Ý xuất hiện trên màn hình.
“Mẹ, mẹ mẹ!”
“Mẹ đây.” Thịnh Văn Ngôn vẫy vẫy tay, “Mẹ sắp về nhà rồi, Vãn Ý ở nhà có ngoan không?”
“Ngoan ạ! Hôm nay con chưa ăn miếng bánh ngọt nào hết, chị cho con nhiều kẹo lắm nhưng mà mẹ nói không được ăn kẹo, con không có ăn đâu.”
Thẩm Vân Nghê: “Này này này, em bán đứng chị nhanh quá nhỉ! Cái gì mà chị cho em em chưa ăn chứ, rõ ràng là em đòi chị mà, em đòi nhưng em chưa ăn thôi!”
Màn hình bên kia hơi rung, chắc là Thịnh Vãn Ý cầm điện thoại đi chỗ khác: “Mẹ ơi khi nào mẹ về, bà nội nói sáu giờ là được gặp ba mẹ. Mẹ gặp ba chưa mẹ?”
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng Thẩm Vân Nghê cười: “Em chạy đi đâu vậy… Chị có nói xấu em đâu!”
Thịnh Văn Ngôn biết con nhóc quỷ lại quậy, cười hướng camera về phía Thẩm Tại, “Mẹ gặp rồi, con nhìn nè, phải ba không?”
“Dạ! Ba ba! Ba đẹp trai nhất!”
Thịnh Văn Ngôn dạy Thịnh Vãn Ý câu nào là cô bé nhớ mãi, ba là đẹp trai nhất. Con bé thấy Thẩm Tại thì trong đầu luôn hiện lên câu này.
Thẩm Tại nhìn con gái, trái tim anh như muốn tan chảy: “Vãn Ý, ba mang quà về cho con này.”
“Quà gì vậy ba?”
“Về nhà là con biết.”
“Dạ! Vậy ba mẹ về mau đi, phải đúng sáu giờ nha!”
“Ừ, chắc chắn đúng giờ.”
“Dạ ~ ”
…
Trò chuyện câu được câu không với cô nhóc một lúc lâu, sau đó hai người mới cúp điện thoại.
Xe tiếp tục tiến về phía trước, hơn mười phút sau, xe qua cầu rồi ngừng. Hàng xe trước mặt không có điểm cuối, chiếc nào cũng dừng lại.