Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-09-11 12:47:18
Lượt xem: 82
Lúc trước Thẩm Tại bảo Thịnh Văn Ngôn mua quà chính là để tặng cho bạn nhỏ Tɦẩʍ ɖυ năm tuổi này.
Tại bữa ăn, trong tình huống bình thường Thịnh Văn Ngôn mà ở đây hẳn là sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng kiểu xấu hổ của đại tiểu thư nhà họ Thịnh chính là: Chỉ cần tôi không xấu hổ thì người xấu hổ chính là mấy người.
Cô cũng không cảm thấy tình huống này có gì không ổn cả.
Hơn nữa Triệu Thuận Từ có một cảm giác khó nói rằng cô gái này rất tốt, vì thế bà ấy vẫn luôn lôi kéo cô nói chuyện, rất là hợp ý.
"Văn Ngôn, em họ Thịnh phải không...... Em có quan hệ gì với Thịnh Thiên Hòa sao?" Trên bàn cơm, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, chú tư của nhà họ Thẩm, Thẩm Hàm hỏi một câu.
Thịnh Văn Ngôn: "Ông ấy là ba em ạ."
Thẩm Hàm: "Ba của em sao, thì ra là nhà họ Thịnh."
Triệu Thuận Từ đương nhiên cũng biết Thịnh thị, căn bản bà ấy đang nhìn Thịnh Văn Ngôn thuận mắt rồi, bây giờ lại càng thấy môn đăng hộ đối hơn.
Triệu Thuận Từ vui vẻ nói: "Bác ít khi ra ngoài nên cũng không biết thì ra nhà họ Thịnh lại có một cô con gái xinh đẹp như vậy, Văn Ngôn, cháu có bạn trai chưa?"
Lại tới nữa rồi lại tới nữa, tóm được một cô gái liền hỏi người ta có bạn trai chưa.
Triệu Thuận Từ như thế này, cả nhà nhìn đã quen.
Nhưng mà cũng không thể trách bà ấy được, bà ấy sinh được năm đứa con trai, người anh cả và anh ba đều đã có gia đình của mình, nhưng người con thứ tư là Thẩm Hàm và con út là Thẩm Tại đến bây giờ vẫn chưa kết hôn.
Thẩm Hàm mê chơi, bạn gái thì có không ngừng nhưng không có một ai là đứng đắn.
Thẩm Tại thì lại là một người cuồng công việc, tính tình lãnh đạm, đối với chuyện kết hôn cũng không có ý gì.
Triệu Thuận Từ đã thúc giục nhiều năm, đến bây giờ đã thành thói quen xem vợ cho con trai.
Nhưng mà...... Dù sao cũng đã biết Thịnh Văn Ngôn là bạn học của Thẩm Thụ Diệc, đương nhiên bà ấy cũng đứ đánh mất đi ý nghĩ ghép đôi cho con trai mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-19.html.]
Nhưng mà điều đó không quan trọng, có thể ghép đôi cho cháu trai được mà, đều là bạn học nên lại càng thích hợp hơn.
Thịnh Văn Ngôn không nghĩ tới chuyện Triệu Thuận Từ lại hỏi trực tiếp đến vậy, tuy rằng cô rất muốn nói việc này không phải đang đợi cháu trai nhà bác đồng ý sao, nhưng vẫn phải bình tĩnh lại, "ngượng ngùng" nói: "Vẫn chưa có ạ."
"Vậy thì tốt quá, Thụ Diệc nhà bác cũng chưa có bạn gái, hai người các cháu......"
Thẩm Thụ Diệc suýt chút nữa nghẹn cơm, tai hồng lên: "Bà nội! Bà cũng đừng lo cho cháu nữa."
Thịnh Văn Ngôn nhìn Thẩm Thụ Diệc thế này thì cảm thấy rất vui, nhưng cũng không tính trêu chọc anh ở trong trường hợp này nên liền nói: "Cháu không vội đâu ạ, phải tốt nghiệp rồi nên đương nhiên công việc vẫn quan trọng hơn, hiện tại cháu vẫn tính dành cả tâm trí vào cho công việc đấy ạ~"
Tay cầm đũa của Thẩm Tại hơi khựng lại, liếc nhìn Thịnh Văn Ngôn một cái.
Triệu Thuận Từ: "Ôi chao, thật là một đứa trẻ ngoan, nhưng mà chuyện quan trọng cả đời cũng phải tính dần chứ cháu."
Thịnh Văn Ngôn: "Vâng ạ~"
Sau khi ăn xong, mọi người cùng nói chuyện phiếm.
Thịnh Văn Ngôn đưa quà đã mua cho bạn nhỏ Tɦẩʍ ɖυ, tính tình Tɦẩʍ ɖυ thoải mái, lôi kéo chị Thịnh Văn Ngôn suốt. Sau đó cô lại đưa quà đã mua thay Thẩm Tại cho một cháu gái khác trong nhà là Thẩm Vân Nghê.
"Đây là quà chú nhỏ bảo chị mua sao?" Thẩm Vân Nghê nhận lấy, nghi ngờ hỏi một câu.
Thịnh Văn Ngôn: "Đương nhiên rồi, mỗi người trong nhà đều có quà."
Đương nhiên Thẩm Vân Nghê có chút vui vẻ, cô không thân thiết với Thẩm Tại lắm, cũng cảm thấy Thẩm Tại hơi doạ người vì cái cảm giác xa cách mà anh mang theo, nhưng mà điều này cũng không làm trở ngại đến việc cô sùng bái Thẩm Tại.
Cô không nghĩ tới chuyện mình đã lớn như vậy mà còn có thể được chú nhỏ tặng quà.
"Chị là đại tiểu thư của nhà họ Thịnh, vì sao lại đi làm trợ lý của chú của em chứ?" Rất nhiều năm trước ba của Thẩm Vân Nghê đi công tác tới phương Bắc cho nên trước đây cô cũng luôn học ở bên đó, cô không hiểu rõ vể nhà họ Thịnh lắm nhưng vừa rồi thấy mọi người nói vậy trên bàn cơm liền nghĩ nhà họ Thịnh cũng rất lợi hại.
Cô có chút tò mò, bởi vì cô sống trong nhung lụa quen nên căn bản không có cách nào để đi làm trâu làm ngựa cho người khác.