Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 187
Cập nhật lúc: 2024-10-16 11:35:45
Lượt xem: 34
Nhưng Thịnh Văn Ngôn đã không còn thấy hứng khởi khi tụ tập bạn bè nữa. Vì lâu rồi không gặp Lâu Ngưng và Dương Thánh nên cô mới đồng ý đi ra ngoài một chút.
Đang chơi, Thịnh Văn Ngôn kéo Lâu Ngưng đi nhà vệ sinh, cô uống nhiều nước trái cây và rượu quá. Hai người cười cười giỡn giỡn đi ra khỏi nhà vệ sinh, đột nhiên nhìn thấy một cô gái có vẻ quen thuộc.
Cô gái kia bị một người đàn ông ôm lấy, nhưng hình như cô ấy không thích, cứ đẩy anh ta ra. Nhưng đàn ông khỏe mạnh, cô ấy đẩy mãi mà không được.
“Anh đừng, đừng như vậy…”
Thịnh Văn Ngôn đi qua nghe thấy giọng nói đó, cũng nhìn thấy rõ mặt cô gái kia. Cô sửng sốt, lập tức bước lên kéo tay áo người đàn ông, bắt anh ra lùi lại.
“Này, anh làm gì vậy, còn không buông ra nữa!”
Cô gái ngước mắt nhìn, ánh mắt vui mừng: “Thịnh Văn Ngôn!”
Thịnh Văn Ngôn nói: “Vân Nghê, ai đây? Cô có quen anh ta không?”
Cô gái bị người đàn ông ôm lấy là Thẩm Vân Nghê, cô ấy lắc đầu: “Tôi, tôi không biết.”
Người kia uống say rồi, khó chịu nói: “Sao không biết chứ, chúng ta ngồi cùng bàn còn chơi chung nữa mà. Vừa nãy cô uống rượu với tôi, nhảy với tôi mà?”
Thẩm Vân Nghê: “Vậy thì sao! Tôi chỉ uống rượu rồi nhảy, tôi…”
“Không phải chứ người đẹp, lúc nãy high thế mà, bây giờ đã nói không quen nữa rồi.”
“Anh nói bậy gì đó! Tôi không có gì với anh cả! Ai cho anh ôm tôi!”
…
Thịnh Văn Ngôn nghe mấy câu là biết gần như hết câu chuyện, có lẽ Thẩm Vân Nghê đi chơi với đám bạn, ngồi cùng bàn với một người đàn ông xa lạ. Cô ta uống rượu rồi chơi đùa với những người này, kết quả là người thanh niên này say rượu, lại thấy Thẩm Vân Nghê đẹp gái nên đeo bám.
Thịnh Văn Ngôn: “Này, anh gì đó, cô ấy cũng không muốn thì phiền anh buông tay ra được không?”
Người kia quấn lấy Thẩm Vân Nghê không thả, chưa nhìn kĩ xem là ai. Lúc này lại có người cứ bắt anh ta bỏ tay ra, người đàn ông bất mãn ngước mắt nhìn về phía cô: “Liên quan gì…”
Sau khi thấy khuôn mặt cô, lời nói chưa thốt ra đã biến thành: “Ây, bạn của em à, bạn em xinh thật đấy.”
Thẩm Vân Nghê: “Anh điên à, bỏ tay ra!”
Kẻ say rượu nói: “Được, bỏ tay ra dễ ấy mà, vậy… người đẹp, em tới chơi với anh nhé?”
Thịnh Văn Ngôn khẽ nhướng mày: “Tôi chơi với anh? Chà, gan lớn quá nhỉ, dám bảo tôi chơi với anh cơ đấy.”
Người kia: “Người đẹp, anh có tiền, ra ngoài ngồi chơi với anh đi. Em muốn bao nhiêu anh cho em bấy nhiêu.”
“Oh, anh cho bao nhiêu tiền? Đặt cọc trước một trăm triệu được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-187.html.]
Tên say xỉn sửng sốt, cười chán ngấy: “Lớn lối thế cơ à?”
Thịnh Văn Ngôn nhân lúc anh ta tháo kính ra, kéo Thẩm Vân Nghê đang bị vây trong lòng người kia ra sau lưng mình, thuận tiện báo Lâu Ngưng biết. Lâu Ngưng hiểu ý, lập tức chạy đi kêu người.
“Tơi lớn lối đó thì sao? Thế nào, ngay cả một trăm triệu mà cũng không có à ~ vậy mà dám tới quán bar này cua gái?”
“Có, anh có chứ!” Lòng tên kia mềm nhũn, đưa tay nắm cổ tay cô, ngang bướng, “Em đi với anh nào, để anh bảo bố anh, chắc chắn cho em mà.”
Thịnh Văn Ngôn khẽ cau mày, cố giằng tay ra nhưng không được, cô khẽ mỉm cười, nói: “Anh kéo tay tôi đau quá, thả ra trước được không?”
“Được được được.”
Tên say xỉn bị giọng nói ngọt ngào của cô dụ, vui vẻ thả tay, nhưng sau khi thả, anh ta lập tức dán mặt lại gần. Thịnh Văn Ngôn đứng đó, nhân lúc anh ta tới gần thì giáng xuống một bạt tai.
“A!”
Cái tát này đủ mạnh khiến tên kia sợ hãi kêu một tiếng, kinh ngạc nhìn cô, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Thẩm Vân Nghê cũng sửng sốt. Thịnh Văn Ngôn quay đầu liếc nhìn cô ta: “Sau này nếu có ai dám ôm cô mà không được cô cho phép thì cứ cho một bạt tai là được rồi, do dự cái gì?”
Tim cô ta đập bịch bịch, ánh mắt sáng trong nhìn Thịnh Văn Ngôn: “A… Được.”
Tên say xỉn: “Fuck! Con điếm! Mày dám đánh ông à!”
Thịnh Văn Ngôn: “Bà đánh mày đấy!”
“Mày —— ”
“Mẹ bà mày, mày gọi ai là con điếm? Con chó này dám láo thế hả!” Đám Dương Thánh nghe Lâu Ngưng nói có người dám chọc Thịnh Văn Ngôn, lập tức chạy tới.
Tới nơi thì đúng lúc nghe thấy tiếng chửi mắng, Dương Thánh không nói câu nào đã cho tên say rượu một đấm. Tên kia ui da ngã xuống đất, định nổi giận nhưng lại đột nhiên nhìn thấy một đám người, đành phải nghẹn họng nói: “Tụi mày, tụi mày chờ đó!”
Dương Thánh vui vẻ: “Đây, nhào vô, chờ mày tới thiên hoang địa lão* luôn!”
* Trời đất già đi, hoang tàn
Tên kia thấy người đông thế mạnh, lập tức chạy đi. Dương Thánh hừ lạnh một tiếng: “Không sao chứ Văn Ngôn?”
“Vẫn ổn, tao thì có làm sao đâu, chỉ là một tên đần thôi mà.”
“Fuck! Để ông đi xem thử coi tên không có mắt kia ngồi đâu, không đi dạy dỗ nó thì tao cũng có lỗi với mày.”
“Đúng vậy, đi đi đi.” Mấy người bên cạnh cũng căm tức.
Thịnh Văn Ngôn ngăn cản: “Thôi vậy được rồi, đừng gây chuyện nữa. Coi như vừa nãy là bài học cho nó đi.”