Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 182

Cập nhật lúc: 2024-10-15 11:13:02
Lượt xem: 30

Thẩm Tại vừa trò chuyện với mọi người vừa gắp thức ăn vào chén cho cô. Sau khi gắp mấy đũa, anh để ý thấy cô ăn hết thịt và đồ ăn nhưng tôm thì không đụng vào.

 

Thẩm Tại cũng không nói gì, tiện tay gắp tôm lại, lột vỏ rồi lại thả vào chén cho cô, làm mọi việc rất tự nhiên. Thịnh Văn Ngôn cũng đã quen với tình huống này rồi, cô cười hì hì nhìn anh rồi lập tức ăn tôm.

 

Thẩm Tại không cảm thấy đây là chuyện to tát gì, nhưng đám bạn bè bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì trưng ra biểu cảm “fuck phải Thẩm Tại không vậy”.

 

“Nhìn tôi làm gì, mọi người không ăn đi?” Thẩm Tại để ý thấy vẻ mặt của đám bạn, nhàn nhạt hỏi một câu.

 

Dương Khiêm Hòa chậc một tiếng: “Ăn cơm chó no rồi chứ gì nữa?”

 

Thẩm Tại: “Cơm chó gì?”

 

Thịnh Văn Ngôn cướp đáp: “Chắc là do anh bóc tôm cho em làm anh ta ngứa mắt đó.”

 

Thẩm Tại à một tiếng: “Có gì đâu.”

 

“Có gì đâu? Vậy được thôi, Thẩm Tại, cậu cũng lột cho tôi một con đi ~” Dương Khiêm Hòa quái gở nói. Chân mày anh giật giật, bảo “cút”.

 

Dương Khiêm Hòa: “Anh nhìn đi… Thẩm Hàm, em trai anh trọng sắc khinh bạn.”

 

Thẩm Hàm không thèm quan tâm anh ta, vội vàng học theo Thẩm Tại, cũng lột tôm cho Đoạn Bình Hạ: “Đây, cho em.”

 

Dương Khiêm Hòa: “…”

 

Mẹ bà nó xui.

 

Đoạn Bình Hạ thấy Thẩm Hàm lột tôm cho mình thì hơi ngượng ngùng: “Không cần đâu, phiền anh lắm…”

 

Thẩm Hàm: “Không phiền đâu mà, nảy giờ anh quên lột tôm cho em. Có gì đâu, người khác có em cũng phải có.”

 

Đoạn Bình Hạ ngẩn người, cười xấu hổ.

 

Thịnh Văn Ngôn thích thú, kéo kéo ống tay áo của anh, nhỏ giọng nói: “Em cũng không cần anh lột tôm đâu, làm phiền anh lắm.”

 

Thẩm Tại liếc nhìn cô, “Thịnh Văn Ngôn, em bớt nói mấy chuyện lãng nhách này đi.”

 

Thịnh Văn Ngôn xòe tay, nói: “Vâng, vậy anh lột tôm nữa cho em đi ha.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-182.html.]

“Mấy con?”

 

“Ba con được rồi.”

 

“Ừ.”

 

Sau một hồi ăn cơm chó từ hai phía, khi xong bữa, mấy người đàn ông tới khu trò chơi đánh bài.

 

Thịnh Văn Ngôn ngồi trong phòng mãi cũng thấy chán, muốn đi ngâm suối nước nóng. Cô thấy Đoạn Bình Hạ ở một mình cũng không có gì làm, thế là hỏi cô ấy xem có muốn đi cùng mình không. Đoạn Bình Hạ đồng ý, hai người về phòng lấy quần áo, cùng đi tới suối nước nóng.

 

Đoạn Bình Hạ hơi điềm tĩnh, nhưng Thịnh Văn Ngôn lại nói nhiều, vậy nên hai người ở cạnh nhau cũng hài hòa.

 

Lúc ngâm, Thịnh Văn Ngôn tò mò hỏi Đoạn Bình Hạ xem cô ấy và Thẩm Hàm quen nhau thế nào. Dù gì thì tính cách của hai người ấy như trời với đất, cách sống cũng khác nhau, có thể ở bên nhau là chuyện rất thần kỳ.

 

Sau đó Đoạn Bình Hạ kể, cô là giáo viên dạy đàn của cháu gái út nhà họ Thẩm, hai người gặp nhau lần đầu tiên ở nhà họ Thẩm. Sau đó Thẩm Hàm tấn công cô mãnh liệt.

 

“Oh ~ ra là anh Thẩm Hàm vừa gặp cô là yêu liền.” Thịnh Văn Ngôn trêu ghẹo.

 

Mặt cô ấy hơi đỏ: “Còn cô thì sao? Cô quen biết em trai anh ấy trong trường hợp nào?”

 

Nhắc tới Thẩm Tại, Thịnh Văn Ngôn lại nói nhiều hơn. Cô lập tức kể ra lần đầu gặp nhau của hai người, khoảng thời gian ở cạnh nhau…

 

“… Có một lần hài hước lắm, lúc ấy tôi bỏ ra 6000 tệ và một chiếc nhẫn để mua lại chiếc xe điện kia. Tôi lại dùng chiếc xe đó chở anh Thẩm Tại tới hội nghị.”

 

“Xe điện à…” Đoạn Bình Hạ không thể nào kết hợp giữa người đàn ông quý phái như anh và chiếc xe điện nhỏ, luôn cảm thấy hình ảnh đó vừa buồn cười vừa đáng yêu.

 

“Đúng vậy! Xe điện đó, hai bọn tôi còn té lộn mèo một cái nữa.” Thịnh Văn Ngôn nhắc lại chuyện đó thì cảm thấy rất vui, “Sau đó tôi bắt anh ấy đền bù, anh ấy không chỉ thanh toán mà còn mua lại một chiếc nhẫn y hệt vậy cho tôi, chiếc nhẫn kia là…”

 

Thịnh Văn Ngôn giơ tay muốn cho Đoạn Bình Hạ nhìn, nhưng lại phát hiện ngón tay trống trơn. À… Bởi vì phải ngâm suối nước nóng nên lúc đi tới đây, cô đã tháo nhẫn ra, bỏ vào túi quần áo.

 

Thịnh Văn Ngôn không cho Đoạn Bình Hạ xem được, lập tức bảo rằng lát nữa lúc đi thay quần áo sẽ cho cô ấy xem. Cuối cùng sau khi ngâm xong, lúc thay quần áo, sờ vào túi thì lại không thấy nhẫn đâu.

 

Chiếc nhẫn kia rất có ý nghĩa với cô, vậy nên Thịnh Văn Ngôn lập tức đi tìm khắp nơi, nhưng mà vẫn không tìm thấy trong phòng thay đồ.

 

Thế là cô nhanh chóng chạy ra ngoài tìm, lúc tháo nhẫn ra, Thịnh Văn Ngôn đang đi tới gần suối, có lẽ túi quần hơi cạn, bỏ vào rồi lại rơi ra ngoài mà cô không biết.

 

Ánh đèn dẫn lối sáng tỏ, Thịnh Văn Ngôn cúi người, tỉ mỉ tìm kiếm.

 

Người đi qua kẻ đi lại, Thịnh Văn Ngôn gấp gáp tìm nhẫn nên chưa thay đồ bơi, chỉ khoác tạm một cái khăn tắm màu trắng, lộ ra đôi chân thon dài vô cùng hấp dẫn.

Loading...