Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 179
Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:03:04
Lượt xem: 36
“Được rồi xong hết rồi đó mẹ, để Thụ Diệc lên máy bay thôi.” Thẩm Hàm nói.
Triệu Thuận Từ vẫn níu chặt bàn tay không buông: “Haizz, được rồi.”
Thẩm Thụ Diệc: “Tạm biệt bà nội, tạm biệt chú tư.”
“Ừm ừm, cháu đi đi.”
Thẩm Thụ Diệc khẽ buông tiếng thở dài, định xoay người đi thì ánh mắt đột nhiên cố định lại một chỗ. Cậu thấy có một người đứng cách đó không xa, người kia không lên tiếng gọi, chỉ đứng ở đó, trầm mặc nhìn Thẩm Thụ Diệc.
Tim cậu đập mạnh một cái, lập tức bỏ hành lý xuống đi qua phía đó.
“Ơ? Thụ Diệc cháu đi đâu vậy…” Triệu Thuận Từ quay đầu, đột nhiên phát hiện con trai út nhà mình cũng có mặt ở sân bay, “Thẩm Tại? Sao nó không nói gì mà cũng tới đây vậy?”
Triệu Thuận Từ muốn đi tới đó nhưng bị Thẩm Hàm kéo lại: “Mẹ đừng qua, để hai người đó nói chuyện với nhau đi.”
…
Hai người chỉ cách nhau hơn 4m, trong khoảng thời gian bước đi ngắn ngủi, Thẩm Thụ Diệc lại thấy hồi hộp lạ thường.
Trong chuyện của Thịnh Văn Ngôn và chú Thẩm Tại, Thẩm Thụ Diệc vẫn luôn thấy rằng đó không phải là lỗi của cô hay là của chú mình, người nên trách và hối hận mới là bản thân.
Lần này về nước, cậu không đi tìm Thẩm Tại là bởi vì không biết làm sao đi gặp anh chứ không phải vì không muốn.
Thẩm Tại là người chú mà cậu đã kính trọng và yêu mến nhất từ nhỏ đến giờ, Thẩm Thụ Diệc không muốn hai chú cháu xảy ra mâu thuẫn. Nhưng cậu lại lo lắng rằng chú út sẽ có hiềm khích với mình, dù sao thì người mà cậu tơ tưởng… lại là bạn gái của chú ấy.
Thẩm Thụ Diệc chắc chắn rằng chú Thẩm Tại sẽ có phần nào đó không thích mình, cũng cảm thấy lần này chú ấy sẽ không đến tiễn. Nhưng không ngờ hôm nay cậu lại thấy bóng dáng của chú út ở đây.
Cậu ta đã đứng trước mặt Thẩm Tại, vừa hồi hộp vừa hào hứng.
“Chú tới rồi ạ?”
Thẩm Tại nhẹ gật đầu, nói: “Một mình ở nước ngoài phải biết chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Vâng ạ.” Thẩm Thụ Diệc cúi đầu, nói, “Cháu, cháu cữ nghĩ là hôm nay chú sẽ không tới.”
“Ra tiễn cháu đi.”
“Vâng.”
“Công ty bên nước ngoài không có bố cháu giúp đỡ, nhân viên cấp dưới cũng sẽ không nể phục cháu nhanh vậy, sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức.” Thẩm Tại vừa nói vừa đưa cho cậu một tấm danh thiếp, “Đây là một người bạn thân của chú ở nước ngoài, rất đáng giá tin cậy. Nếu cháu gặp phiền phức nào mà không giải quyết được thì có thể nhờ chú ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-179.html.]
Thẩm Thụ Diệc nhận lấy: “Cảm ơn chú. Vậy… Vậy nếu có chuyện gì cháu không biết, cháu có thể hỏi chú không?”
Khóe môi anh cong lên: “Lúc nào cũng được.”
Mọi thứ vẫn không thay đổi. Thì ra chú không trách cậu, giống như là chú ấy chưa bao giờ có ý ghét mình cả. Thẩm Thụ Diệc bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười chân thành: “Dạ cháu biết rồi.”
Hai người trò chuyện một lúc rồi Thẩm Thụ Diệc mới lấy hành lý đi vào quầy check in.
Người đã đi xa rồi, Thẩm Hàm bước tới bên cạnh anh, nói: “Anh còn buồn rầu, tưởng hai đứa ghi hận ghi thù nữa đấy.”
Thẩm Tại nhìn anh mình.
Thẩm Hàm cười ha ha: “Cũng may Thụ Diệc nhà mình là đứa bé hiểu chuyện, mà em cũng thương cháu. Hai người bây giờ đã gỡ rối được mâu thuẫn rồi nhỉ?”
Thẩm Tại: “Giữa hai bọn em không có mâu thuẫn.”
Thẩm Hàm: “Cũng đúng, anh thấy Thụ Diệc cũng không. Chỉ có thể trách tạo hóa trêu ngươi, đều là duyên phận.”
“Em đi đây.”
“Ơ về chung đi, anh về xe của em, không về với mẹ đâu.”
“Tùy anh.”
Thẩm Hàm khoác tay qua vai anh, “À đúng, em với cô bé kia thế nào rồi? Mẹ cứ nhắc mãi không biết khi nào em dẫn người ta về nhà ăn cơm.”
“Lúc trước cô ấy cũng hay tới nhà mình ăn cơm mà?”
“Thân phận thăng cấp rồi, bây giờ là bạn gái em đó, sao còn giống nữa?”
Thẩm Tại cười: “Dạo này cô ấy bận lắm, đợi lúc rảnh rồi đi.”
“Chà… cái con bé này có vẻ còn bận hơn cả em luôn đấy.”
“Đúng thật là vậy.”
Thịnh Văn Ngôn rối bời với công việc, hiếm khi có được một ngày cuối tuần rảnh rỗi, cô lại về nhà thăm em bé. Đứa trẻ đã được đặt tên rồi, họ và tên là Thịnh Văn Ngữ, do cô tự suy nghĩ, Ngôn Ngữ Ngôn Ngữ, nghe là biết em gái mình.
Bé Văn Ngữ bé tí tẹo, mềm mịn, Thịnh Văn Ngôn không dám ôm, luôn cảm thấy chỉ cần mình hơi dùng lực một chút là có thể gây tổn thương tới em.
“Ông nội con nói rảnh thì tới nhà ông bà ăn cơm.” Lúc ăn cơm tối, Thịnh Thiên Hòa nói.
Thịnh Văn Ngôn trả lời: “Sau này hãy tính đi ạ, dạo này con bận lắm.”