Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 178
Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:02:28
Lượt xem: 32
Tiệc rượu kết thúc, Thịnh Văn Ngôn và Thẩm Tại về nhà thay quần áo trước rồi sau đó mới lái xe ra ngoài, định tìm gì đó ăn.
Sau mười giờ, có rất nhiều cửa tiệm đã đóng cửa, Thịnh Văn Ngôn coi một lượt, cuối cùng quyết định dẫn Thẩm Tại tới con phố ngoài trường đại học ăn đêm.
“Anh có biết lần đầu tiên em tới đây ăn như thế nào không?” Hai người ngồi xuống một tiệm thịt nướng ngoài phố ăn vặt, Thịnh Văn Ngôn hưng phấn hỏi.
Thẩm Tại ngồi trên ghế gỗ, quan sát bốn phía, khuôn mặt lạnh nhạt, đôi mắt còn hiện lên sự ghét bỏ, nhưng bởi vì Thịnh Văn Ngôn dẫn tới nên anh vẫn ngồi yên tại chỗ.
Thẩm Tại: “Thế nào?”
Thịnh Văn Ngôn cười: “Hê! Y như anh vậy đó!”
Thẩm Tại: “…”
Thịnh Văn Ngôn nghiêng đầu nói: “Em còn hỏi bạn cùng phòng là ăn mấy cái này rồi có bị ung thư không.”
Thẩm Tại dừng lại, hỏi: “Sẽ bị bệnh à?”
Biểu cảm hết sức nghiêm túc. Thịnh Văn Ngôn phì cười, cười không ngừng được: “Mấy trăm năm mới ăn một lần, sao mà bị được.”
“Ừm.”
Thịnh Văn Ngôn nghiêm túc nói: “Từ hồi tốt nghiệp đến giờ em chưa ghé lần nào nữa, nhưng em vẫn nhớ là ông chủ của tiệm này đàng hoàng lắm. Anh nhìn tiệm này không nề nếp vậy chứ nhà bếp sạch sẽ lắm nha, dầu cũng mới, có nhiều sinh viên thích tới đây ăn lắm.”
“Sao em biết?”
Thịnh Văn Ngôn nói: “Lần đầu tới ăn em có đi ngang qua nhà bếp của họ rồi.”
Khóe môi anh hơi cong lên, đúng là tác phong của đại tiểu thư nhà họ Thịnh.
Thịnh Văn Ngôn: “Vậy nên anh yên tâm ăn đi, ngon lắm đấy.”
“Ừ.”
Mùi đồ nướng cứ quẩn quanh nên hơi oi nồng, vậy nên đa số khách hàng chọn ngồi ăn ở ngoài trời.
Thẩm Tại và Thịnh Văn Ngôn cũng vậy, bọn học sinh quây thành nhóm, cười lớn tiếng, cũng có tiếng người chơi trò chơi, uống rượu… Trên mặt ai cũng tràn đầy nét thanh xuân, đơn thuần, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Thịnh Văn Ngôn quan sát, khóe môi nhẹ cong lên. Cô thấy quen với những hình ảnh này lắm.
“A… Tự nhiên nhớ lại cái thời đi học quá.” Cô không nhịn được cảm khái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-178.html.]
Thẩm Tại dừng lại, ngước mắt nhìn Thịnh Văn Ngôn. Thời đi học?
Đó là những gì cô đã trải qua, mà anh lại không liên quan tới khoảng thời gian này. Trong mảnh kí ức đó của cô không có anh.
Thẩm Tại: “Lúc học đại học vui vẻ lắm sao?”
“Vui lắm, chơi đùa cùng bọn bạn học nè, giờ học thì nghe một ít ngủ một ít, thoải mái lắm.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn hả?” Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ, “Còn gì nữa đâu…”
“Hôm nay em gặp Thụ Diệc, hai người đã nói gì vậy?” Thẩm Tại đột nhiên hỏi.
Thịnh Văn Ngôn kinh ngạc, à, còn có Thẩm Thụ Diệc nữa. Hai năm đại học, cô luôn lẽo đẽo theo chọc cậu ta.
Dĩ nhiên là Thịnh Văn Ngôn không dám nói chuyện này trước mặt Thẩm Tại rồi.
“Thì… Thì cậu ấy chúc em hạnh phúc, về việc em và anh bên nhau ấy.” Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ, lại nói, “Còn nữa, Thụ Diệc nói mấy ngày nữa cậu ấy sẽ ra nước ngoài, nói là đi mấy năm đó. Anh biết chuyện này không?”
“Ừ, có nghe người nhà nói.”
Triệu Thuận Từ có kể cho anh nghe, nhưng Thẩm Thụ Diệc không có tự nói chuyện này cho Thẩm Tại biết. Trong khoảng thời gian này, bọn họ không hề liên lạc chứ đừng nói là gặp mặt.
——
Mấy hôm sau, Thẩm Thụ Diệc xử lý xong chuyện trong nước thì lên đường ra sân bay. Triệu Thuận Từ không bỏ mặc cháu mình được, tự ra sân bay tiễn cậu đi.
“Bà nội, bà đừng trưng ra biểu cảm đó mà, đâu phải là cháu không về nữa đâu.” Thẩm Thụ Diệc cười nói, “Ngày lễ hay tết, nếu rảnh thì cháu sẽ về thăm bà mà.”
Triệu Thuận Từ: “Cháu bảo bố sắp xếp cho cháu đi làm ở chi nhánh công ty đi, ở trong nước vẫn tốt hơn mà.”
Thẩm Hàm: “Mẹ, chắc chắn là anh con vẫn mong Thụ Diệc được học tập rèn luyện thật tốt. Cháu nó về thì nhà mình có thêm một người lãnh đạo giỏi có đúng không?”
“Sao, ở bên mình không dạy bảo được Thụ Diệc à?”
“Anh con và Thụ Diệc chắc đã suy xét kĩ rồi mà.”
Triệu Thuận Từ khẽ hừ một tiếng, nhưng lại không làm gì được với quyết định của con cháu, bà chỉ đành phải kéo Thẩm Thụ Diệc lại, không ngừng dặn dò về chuyện ăn ở sinh hoạt. Thẩm Thụ Diệc đồng ý từng việc một nhưng tâm trí hơi lơ đãng. Trong lúc nghe dặn, lâu lâu cậu lại quay đầu ra sau nhìn.
Chắc là người đó biết hôm nay mình đi… Nhưng mà vẫn không tới tạm biệt.