Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 176

Cập nhật lúc: 2024-10-14 13:24:48
Lượt xem: 28

Vẫn là chuyện tình cảm.

 

Thịnh Văn Ngôn lắc đầu: “Được rồi, cô Chu vui là tốt. Bây giờ vào chuyện chính thôi nào, cô dẫn tôi qua giới thiệu với bố cô đi.”

 

“Chuyện nhỏ, mời sếp nhỏ ~” Chu Linh Vận nói, “Ơ, Thẩm Tại đâu? Sao anh ấy không đi với cô?”

 

“Anh ấy còn vướng chút chuyện ở thành phố kế bên, nhưng mà cũng đang trên đường về đấy, sẽ tới muộn một chút.”

 

“Ờm.”

 

Thịnh Văn Ngôn có mang quà tới, cô tặng cho bố của Chu Linh Vận, nói chuyện, khách sáo vài câu thì quay trở lại buổi tiệc.

 

Ngoại hình nổi bật, lại là người kế thừa tương lai của Khải Thịnh nên đám đông tới tìm Thịnh Văn Ngôn trò chuyện mãi. Khó khăn lắm mới tìm được một khoảng thời gian rảnh, cô nói chuyện khát nước nên đi qua một bên, chuẩn bị cầm ly nước trái cây lên uống.

 

Thịnh Văn Ngôn vừa đưa tay ra thì người đứng bên cạnh cũng cầm ly nước trái cây kia lên. Cô rụt tay lại, nói “mời”. Người kia quay đầu lại, thì ra là một khuôn mặt quen thuộc.

 

“Thẩm Thụ Diệc, cậu cũng tới đây à?” Thịnh Văn Ngôn kinh ngạc nói.

 

Thẩm Thụ Diệc quay đầu thấy cô, đôi con ngươi hơi chuyển động, gật đầu nhẹ một cái. Thật ra cậu ta đã thấy Thịnh Văn Ngôn từ sớm, bởi vì sự hiện diện của cô khiến người ta không phớt lờ được.

 

Khi nãy cậu ta không bước tới, chỉ đứng ở một góc, thản nhiên nhìn cô.

 

Thịnh Văn Ngôn vẫn đẹp đến mức khiến người khác không thể dời mắt khỏi người cô, nhưng so với thời đại học thì khí chất đã hoàn toàn khác. Thịnh Văn Ngôn khi làm việc không phải là Thịnh Văn Ngôn mà cậu biết, cô đã lột xác dưới sự dẫn dắt của một người khác.

 

Thẩm Thụ Diệc: “Ừ… Tôi tới thay cho bố mình.”

 

“Thế à?” Đã lâu rồi cô không gặp cậu, không biết nói gì, không khí hơi lúng túng. Thịnh Văn Ngôn thuận miệng nói, “Nghe Vân Nghê nói là cậu vẫn luôn ở nước ngoài, công việc thuận lợi chứ?”

 

“Rất ổn, chỉ là dự án bên kia cần phải có người giám sát nên mấy tháng trước tôi phải ở lại đó.”

 

Thẩm Thụ Diệc không kể ra sự thật rằng cậu ta cố ý bắt mình theo dự án đó. Từ khi bị Thịnh Văn Ngôn ngăn cản không cho theo đuổi, tinh thần cậu sa sút một khoảng thời gian thật lâu, xuất ngoại, giống như là đi lưu đày.

 

Sau đó Thẩm Thụ Diệc cũng nghe nói, cô và chú mình đã thành một cặp.

 

Giây phút đó, cậu vừa khiếp sợ vừa khó tin. Thẩm Thụ Diệc biết Thịnh Văn Ngôn thích chú mình, nhưng không ngờ là chú Thẩm Tại cũng thích cô.

 

Thẩm Thụ Diệc nghĩ tới đây, trái tim như bị cấu xé. Nhưng mà, có lẽ thích cô là chuyện rất bình thường. Ai cũng có thể phát hiện cô là bảo vật… Chỉ có cậu lúc đầu làm như không thấy thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-176.html.]

 

“Ừ… Vậy thì tốt quá.” Thịnh Văn Ngôn nở nụ cười, nói, “Vậy cậu cứ làm việc của cậu tiếp đi nha, tôi đi trước đây.”

 

“Văn Ngôn.”

 

“Hả?” Thịnh Văn Ngôn dừng lại.

 

Thẩm Thụ Diệc nói: “Tôi đã biết chuyện của cậu và chú út rồi, chúc mừng cậu.”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Cảm ơn cậu.”

 

“Tôi có vài chuyện muốn nói, dù biết không nên nhưng hôm nay thấy cậu, tôi đột nhiên muốn thổ lộ.”

 

Thịnh Văn Ngôn cười nhẹ, trầm mặc nhìn cậu ta.

 

“Hai ngày nữa tôi lại bay ra nước ngoài rồi. Lần này sẽ khác, tôi sẽ thực tập ở chi nhánh mấy năm, không về nước liền được, không biết là khi nào mới gặp lại nhau.” Thẩm Thụ Diệc dừng lại, nói, “Văn Ngôn, lúc trước tôi thích cậu, nhưng sau này sẽ không còn nữa, cậu cứ yên tâm. Chú út… là một rất ưu tú rất đáng tin cậy. Cậu sẽ rất hạnh phúc khi ở bên chú ấy.”

 

“Thẩm Thụ Diệc —— ”

 

“Cậu không cần lên tiếng, cũng không cần trả lời đâu, chỉ là… tôi muốn nói vài chuyện.” Thẩm Thụ Diệc siết chặt cái ly trong tay, “Thịnh Văn Ngôn, cảm ơn cậu đã từng thích tôi. Tôi cảm thấy thời gian đó như là mơ vậy, khi nhớ lại tôi còn thấy rất vui. Cảm ơn cậu.”

 

Cậu thanh niên trước mặt đã khoác lên bộ âu phục giày da, không còn hình bóng của cậu sinh viên trong trí nhớ, tuy nhiên cô vẫn có thể nhớ lại cảnh tượng nữ sinh thét chói tai khi thấy cậu thời đi học.

 

Thịnh Văn Ngôn cũng đã từng rung động.

 

“Ừ, cũng cảm ơn cậu.”

 

Cô không biết mình đang cảm ơn gì nữa, cảm ơn Thẩm Thụ Diệc đã từng không thích mình, hay là cảm ơn vì cậu ấy đã thích cô?

 

Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ, thấy chuyện này cũng không quan trọng, vì với cả hai, đã đến lúc lật sang trang khác rồi. Thẩm Thụ Diệc biết ý cô, gật đầu, xoay người đi.

 

Tiếng ồn sau lưng đã xa dần, Thẩm Thụ Diệc đi khỏi bữa tiệc, bước ra ban công bên ngoài hành lang.

 

Tối nay thời tiết âm u, dường như sắp có một trận mưa đổ xuống.

 

Dưới ban công, nhân viên phục vụ đi tới đi lui, ai cũng mặc cùng một bộ đồng phục, trên mặt trưng ra nụ cười khuôn mẫu cứng đờ. Thẩm Thụ Diệc đứng đó nhìn một hồi lâu, đột nhiên hít sâu một hơi.

 

Sau mấy tháng tự cô lập bản thân, trong khoảnh khắc nhìn thấy Thịnh Văn Ngôn, dù thật lòng chúc phúc nhưng cậu cũng thấy tim mình như bị d.a.o cứa.

Loading...