Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 169
Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:54:03
Lượt xem: 42
“Thịnh Văn Ngôn tới là ánh mắt của bọn đó đều dán lên người cô ta.” Đứa con gái ngồi với Trịnh Kỳ nhỏ giọng lầm bầm. Trịnh Kỳ cười lạnh: “Từ trước tới giờ cô ta luôn chiêu ong dụ bướm mà.”
“Cũng đúng… Ơ, nghe nói lúc này Thẩm Thụ Diệc cứ ở bên nước ngoài mãi, có khi nào hai người này không thành đôi rồi không?”
Trịnh Kỳ nghĩ tới chuyện Thịnh Văn Ngôn mà cũng có người không theo đuổi được, vui vẻ trong lòng: “Chắc chắn là vậy rồi. Cô ta muốn leo vào cổng nhà họ Thẩm à, làm gì dễ dàng như vậy.”
“Nhưng mà Khải Thịnh cũng đồ sộ lắm đó, nếu sau này cô ta thừa kế công ty thì không cần cậy nhờ nhà họ Thẩm rồi.”
“Cô thì biết cái gì, bên trong Khải Thịnh đâu chỉ có mỗi người nhà họ Thịnh. Cô ta muốn độc chiếm thì phải có chỗ dựa. Nếu trở thành một cặp với Thẩm Thụ Diệc thì được nhà họ Thẩm giúp đỡ rồi còn gì.”
“À đúng, tiếc thật ha. Thẩm Thụ Diệc đâu có quan tâm cô ta.”
Trịnh Kỳ nở nụ cười thâm sâu: “Chắc chắn là vậy rồi.”
Âm nhạc được mở không quá to, mọi người tán gẫu rất hợp ý. Một lát sau, trò chơi được bày ra như thông thường, khó khăn lắm Thịnh Văn Ngôn mới được ra ngoài chơi nên cô chơi rất thoải mái, cũng hơi buông thả.
Sau ba vòng rượu, mọi người đều hơi váng đầu, Trịnh Kỳ nhìn cảnh Thịnh Văn Ngôn được cả đám vây quanh, không nhịn được lại muốn đ.â.m chọt: “Ơ tôi nghe nói là hai hôm trước Thẩm Thụ Diệc đã về nước rồi đó. Không biết hôm nay cậu ta làm gì nhỉ, hay là gọi ra đây chơi luôn đi.”
Lâu Ngưng nói: “Gọi cậu ta làm gì, bình thường Thẩm Thụ Diệc có tới mấy buổi tụ tập này đâu. Bộ cô thân với cậu ta lắm hay sao mà đòi gọi người tới?”
Trịnh Kỳ cười: “Quen lắm chứ, sao lại không gọi? Chẳng lẽ… Văn Ngôn để ý à?”
Cô ta vừa nói xong câu này thì mọi người mới vỡ lẽ, nhớ trước đây Thịnh Văn Ngôn đã từng theo đuổi Thẩm Thụ Diệc. Hơn nữa sau khi theo đuổi Thẩm Thụ Diệc không thành, tính cách của cô lại thay đổi đột xuất, không lẽ do liên quan tới tình yêu?
Lâu Ngưng nghe xong thì khinh thường liếc mắt thay bạn mình: “Văn Ngôn có để ý gì đâu, ngộ ngàng.”
Trịnh Kỳ: “Ôi tại tôi nhớ lại chuyện của cậu ta với Thẩm Thụ Diệc ấy mà, sợ trong lòng cậu ta còn thấy khó chịu…”
“Phụt! Mắc cười muốn chết, Văn Ngôn nhà chúng tôi có bạn trai từ lâu rồi, ai mà còn vương vấn Thẩm Thụ Diệc đâu.”
Trịnh Kỳ sửng sốt: “Bạn trai?”
“Ai vậy ai vậy? Sao có bạn trai rồi?! Sao bọn tôi không nghe nói!” Người bên cạnh lập tức kích động.
Thịnh Văn Ngôn không muốn kéo Thẩm Tại vào câu chuyện, trong mắt cô, Trịnh Kỳ còn trẻ con lắm, cô không muốn đôi co với cô ta.
“Tự nhiên nói làm gì, cần mấy người quan tâm à?” Thịnh Văn Ngôn đùa giỡn, rót ly rượu cho người vừa lên tiếng, “Cậu thua rồi, mau uống cho hết cái ly này đi.”
“Ơ cậu nói một chút về bạn trai mình đi.”
“Cậu uống trước đi, mấy chuyện linh tinh này nói sau đi.”
Trịnh Kỳ thấy Thịnh Văn Ngôn nói lảng sang chuyện khác là biết có lẽ cô không có bạn trai gì hết, cô ta cố ý nói: “Văn Ngôn, mọi người tò mò quá kìa. Hay là cô gọi bảo bạn trai mình tới đây cho mọi người xem mặt đi. Đều là bạn với nhau cả, giấu giếm làm gì!”
“Ờm! Mà thư ký của cậu đâu rồi? Nghe nói cậu còn tuyển một tên sinh viên nghèo đã từng uống rượu chung đến công ty làm thư ký của mình luôn cơ đấy.” Một cậu con trai ở bên cạnh nói, “Đại tiểu thư nhà họ Thịnh biết chơi đấy chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-169.html.]
“Thật không vậy? Sinh viên nghèo hả?” Trịnh Kỳ không nghĩ còn có chuyện này, vui vẻ nói, “Sinh viên nghèo cũng ổn phết, ừ… dễ nắm thóp hơn.”
Thịnh Văn Ngôn liếc cô ta: “Mấy người hay hóng hớt quá nhỉ?”
Trịnh Kỳ: “Đó là quan tâm, mọi người để ý tới chuyện của cô mà. Hơn nữa bây giờ cũng đâu trễ lắm đâu, cô bảo cái cậu bạn trai kia ra đây chơi đi.”
“Đúng đó đúng đó, gọi ra đây chơi.”
“Trường học có giờ giới nghiêm không nhỉ?”
“Quan tâm chuyện đó làm gì, cứ dẫn về nhà luôn.”
“Ha ha ha ha cũng được.”
Trịnh Kỳ đầu têu, một đám người bắt đầu ồn ào phấn khích theo.
Dương Thánh tựa vào ghế sa lon, lẩm bẩm: “Bảo chú ấy ra đây đi rồi để xem ai còn dám chơi nữa.”
Thịnh Văn Ngôn không muốn gọi anh tới, chỉ là không ngờ khi cô vừa định lấy đại lý do gì đó để cho qua thì Thẩm Tại lại gọi tới trước.
“A lô?”
“Sắp giải tán chưa?”
Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn thời gian, mười giờ: “Chưa đâu ạ, em ở một tiếng nữa thôi.”
“Ừm.”
Thẩm Tại không định thúc giục cô, nhưng Thịnh Văn Ngôn lại nghe thấy tiếng ồn ào bên đầu dây kia.
“Anh đang ở đâu vậy?”
“Ngoài cửa chờ em, em chơi xong thì anh đưa em về.”
Tim cô đập mạnh một cái: “Anh tới đón em hả?”
“Ừ.”
“Bạn trai gọi đúng không?” Người ngồi bên cạnh thấy cô nghe điện thoại thì đoán ra. Một cô gái cũng thường chơi với Thịnh Văn Ngôn lập tức sà tới gần cô, la lớn tiếng vào điện thoại, “Này, anh đẹp trai ơi! Vào đây ngồi chơi chút đi, bọn tôi đang chờ anh đấy!”
Thịnh Văn Ngôn đẩy người kia ra, cười mắng: “Cậu làm gì vậy?”
“Ôi trời vào ngồi xíu thôi, Văn Ngôn muốn anh vào đây đó ~ ”
Thịnh Văn Ngôn cáu giận, trợn mắt nhìn cô gái kia, vội nói qua điện thoại “anh chờ chút nhé em ra liền” rồi cúp điện thoại. Sau khi cúp máy, cô nhìn mọi người nói: “Nhanh lên, ván này ván cuối đấy, chơi xong là tôi cũng rút luôn.”
“Gấp gáp đi gặp bạn trai đúng không? Cái người này trọng sắc khinh bạn ghê.”