Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 155

Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:00:21
Lượt xem: 47

Sáu giờ bốn mươi phút tối, màn đêm có dấu hiệu phủ xuống, trời mờ mịt, chỉ còn lại những đám mây đỏ ửng phía tây bầu trời.

 

Đang giờ cao điểm, đèn đỏ đèn xanh lóe lên, dòng xe chạy không ngừng, đầy người đi trên vạch kẻ đường, có học sinh, có thành phần trí thức, cũng có những cặp đôi nắm tay nhau đi qua, cười cười nói nói vui vẻ.

 

Khung cảnh đông đúc, ồn ào, nhưng người ngồi trong xe lúc này chỉ cảm thấy vui vẻ. Có lẽ ở bên cạnh những người khác nhau thì tâm trạng cũng khác nhau, nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy thật là vui vẻ tươi đẹp.

 

Thịnh Văn Ngôn kéo cửa sổ xe lên, nhìn qua phía bên người đàn ông đang lái xe.

 

Ở công ty thì Thẩm Tại chỉ mặc đồ vest, kiểu dáng trông cũng có vẻ như tương tự nhau nhưng thực tế, mỗi bộ đều có chỗ khác biệt.

 

Cô biết bộ vest mà anh đang mặc đây là của một thương hiệu cao cấp nào đó, được thiết kế riêng. Thịnh Văn Ngôn nhớ lúc mình còn là thư ký, anh đã hẹn những nhà thiết kế tài ba đến nhà đặt làm riêng.

 

Có người nói, khi khoác vào bộ vest, đó là lúc người đàn ông nhìn đẹp trai nhất, Thịnh Văn Ngôn không tán thành ý kiến này lắm.

 

Bởi vì cô cảm thấy Thẩm Tại chỉ mặc quần áo bình thường thôi cũng đã rất đẹp rồi… Nhưng, nếu nhắc đến kiểu quần áo tôn lên được vẻ nổi bật của sự lạnh lùng và cao quý của anh, thì đúng là những bộ vest này đây, lộ đường cong cấm dục nhưng lại hấp dẫn tột đỉnh.

 

“Em đừng nhìn chằm chằm anh thế nữa được không?” Hàng xe dừng chờ đèn đỏ dài đằng đẵng, lúc chờ, Thẩm Tại có thể cảm giác được tầm mắt của người ngồi kế bên cứ chăm chú vào mình.

 

“Em chỉ nhìn có xíu à, anh là bạn trai em mà, em nhìn thì có sao?”

 

Sau khi đã thẳng thừng thổ lộ, Thịnh Văn Ngôn không thèm che giấu nữa, giả vờ thì không hay. Cô thích ngắm trai đẹp, thích nhìn Thẩm Tại đó. Bây giờ người đã là của mình thì đương nhiên là có thể nhìn mãi rồi.

 

Thẩm Tại đưa tay xoa đầu cô, không biết làm sao: “Em cứ nhìn mãi vậy sao anh nhìn đường chạy xe.”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Em có táy máy tay chân gì đâu sao anh không lái xe được chứ?”

 

Thẩm Tại: “Em cho rằng chỉ có táy máy tay chân thì mới gọi là quấy nhiễu à?”

 

“Không phải như vậy.” Thịnh Văn Ngôn nhích lại gần Thẩm Tại thêm chút, rồi cứ thế nhìn vào gò má anh. Cô đột nhiên tiến lên phía trước, hôn một cái lên má, “Là thế này nè.”

 

Thẩm Tại hơi khựng lại: “Em —— “Thịnh Văn Ngôn lập tức ngoan ngoãn ngồi lại chỗ cũ: “Em còn chưa đòi lại nụ hôn ở phòng thay đồ bữa trước đâu đấy.”

 

Ánh mắt Thẩm Tại u tối, hít nhẹ một hơi: “Anh đang lái xe, đừng lộn xộn.”

 

“À ~ không lộn xộn nữa ~” Thịnh Văn Ngôn tự nhiên ngồi đàng hoàng lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói trong gió, “Ôi trời, sao lại kẹt một hàng dài chờ đèn thế này!”

 

Thẩm Tại cũng cảm thấy chờ quá lâu, mà Thịnh Văn Ngôn ở kế bên còn cố ý ở quậy quọ, anh càng thấp thỏm. Mấy chục giây sau, đèn xanh sáng lên. Thịnh Văn Ngôn cười nói: “Sếp Thẩm, đèn xanh rồi kìa, sếp chạy đàng hoàng nha.”

 

Thẩm Tại khẽ cười: “Em khỏi cần chỉ bảo anh chuyện lái xe.”

 

“Ờm ~ ”

 

Bốn mươi phút sau hai người mới đến được Đinh Lan Các.

 

Để xe lại cho nhân viên đi đỗ, Thẩm Tại dẫn Thịnh Văn Ngôn đi vào trong. Lúc đầu anh đi nhanh, nhưng đi một lát lại phát hiện cô còn ở phía sau. Thế là Thẩm Tại dừng lại, chờ cô đi tới bên cạnh rồi vươn tay nắm.

 

Hai người tiếp tục đi vào, từ sớm thì nhân viên trong nhà hàng đã biết Thẩm Tại muốn tới, thức ăn cũng được chuẩn bị sẵn. Lúc này thấy anh đi vào thì lập tức chào đón.

 

Không ngờ hôm nay ông chủ nhà mình lại dắt thêm một cô gái xinh đẹp tới nữa. Mọi người sửng sốt, vội lên tiếng chào: “Chào anh Thẩm, chào cô Thịnh.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-155.html.]

Thẩm Tại thản nhiên: “Phòng bao đã chuẩn bị xong chưa?”

 

“Xong rồi ạ, ở nơi mà ông chủ thường tới ạ.” Nhân viên nói, “Cho đồ ăn lên bây giờ luôn ạ?”

 

“Dọn lên đi.”

 

“Vâng.”

 

Thẩm Tại và Thịnh Văn Ngôn đi vào phòng, Thịnh Văn Ngôn thả tay ra, ngồi xuống ghế.

 

Đáng lẽ là người còn lại sẽ ngồi đối diện, nhưng Thịnh Văn Ngôn lại thấy Thẩm Tại ngồi xuống bên cạnh mình. Trong lòng cô vui vẻ, thầm sờ mó tay anh. Thẩm Tại lại nắm lấy tay cô, tay kia thì rót cho cô ly trà.

 

Thịnh Văn Ngôn nghiêng đầu nhìn anh: “Hôm nay bếp sẽ làm món gì vậy anh?”

 

Ở đây, mỗi ngày sẽ có một menu khác nhau, thay đổi từng ngày.

 

Thẩm Tại nói: “Món gì cũng có, cả đồ ăn Tứ Xuyên nữa. Em ăn cay được chứ?”

 

“Được ạ, lâu lâu cũng ăn được.”

 

Thẩm Tại gật đầu: “Anh cũng bảo nhà hàng làm cho em một món đồ ngọt mới, thạch xoài viên. Lát nữa em nếm thử xem.”

 

“Ừm ừm!”

 

Ngoài cửa vang lên tiếng động, thức ăn được dọn lên từng món.

 

Thịnh Văn Ngôn và Thẩm Tại ngồi sóng vai nhau, mắt cô lấp lánh nhìn thức ăn, còn bàn tay dưới bàn không biết vô tình hay cố ý mà len lén cạ cạ tay anh.

 

Phục vụ quanh đi quẩn lại, Thẩm Tại vẫn ngồi đó, bàn tay trái tự do bưng ly trà lên, uống một hớp. Cổ họng khô ran đã được xoa dịu, nhưng cơn nóng vẫn không giảm.

 

“Món này thơm quá, thịt kho hả anh?” Thịnh Văn Ngôn thấy món ăn được bưng lên, hào hứng hỏi phục vụ.

 

Phục vụ nói: “Vâng ạ cô Thịnh, đây là thịt kho với nấm Truffle và bào ngư, món mới của tháng này, mời cô nếm thử ạ.”

 

“Ừm.”

 

Phục vụ: “Thức ăn đã dọn lên hết rồi ạ, mời quý khách dùng bữa. Nếu quý khách cần gì thì cứ gọi ạ.”

 

“Được, cảm ơn anh.”

 

Phục vụ mỉm cười lui ra ngoài.

 

Thịnh Văn Ngôn nhìn một bàn thức ăn, không muốn chơi đùa lòng bàn tay của Thẩm Tại nữa. Thế là cô định rút tay ra, kết thúc hành vi “trộm hương”, chuẩn bị ăn cơm. Nhưng mà ngay sau đó, cô lại phát hiện tay mình đã bị Thẩm Tại khóa chặt lại, không rút ra được.

 

Cô sửng sốt, quay đầu nhìn anh. Trong phòng trống chỉ còn lại hai người họ, ánh mắt Thẩm Tại sâu thăm thẳm.

 

“Anh không ăn cơm hả?” Thịnh Văn Ngôn hỏi.

 

Thẩm Tại nở nụ cười nhạt: “Sờ đủ rồi hả?”

 

Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ: “Chưa đủ, nhưng mà có đồ ăn rồi, ăn trước, ăn xong sờ nữa.”

Loading...