Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 141
Cập nhật lúc: 2024-10-08 16:09:25
Lượt xem: 55
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng chỉ trong chớp mắt.
Thịnh Văn Ngôn không biết lý do, mà Thẩm Hàm lại yên lặng như ngồi thiền. Hai người trố mắt nhìn nhau, trong một lúc không ai nói gì. Cho đến khi Thẩm Tại đi ra thì tình thế giằng co vô hình này mới bị phá vỡ.
“Anh tới chi vậy?” Thẩm Tại thấy là Thẩm Hàm thì bất mãn nói. Thẩm Hàm cứng đờ quay đầu lại, chỉ chỉ Thịnh Văn Ngôn, cũng chỉ luôn Thẩm Tại, “Em, em đừng bảo là em gói sủi cảo cho cô bé này ăn nha.”
Thẩm Tại: “Có vấn đề gì à?”
Thịnh Văn Ngôn kỳ quái nói: “Sao anh biết anh ấy làm sủi cảo?”
“Ôi fuck.” Thẩm Hàm trước giờ luôn cẩn thận lời ăn tiếng nói, không kìm được mà chửi thề một câu, “Thẩm Tại, em thế là, thế là sao?”
Thẩm Tại thản nhiên nhìn anh mình: “Nếu mẹ bảo anh tới thì bây giờ anh về được rồi đó.”
Thẩm Hàm: “Không phải, mẹ không có bảo anh tới, tại anh tò mò muốn đến nghía thử thôi, ai biết ở đây có Văn Ngôn chứ.”
Thẩm Tại: “Vậy nghía xong chưa?”
Thẩm Hàm: “…”
Lúc đầu Thịnh Văn Ngôn hơi ngây ngốc, nhưng nghe hai người nói chuyện thì cũng hiểu chút chút.
Kiểu là chuyện Thẩm Tại gói sủi cảo bị người nhà họ Thẩm biết, vậy nên lúc này Thẩm Hàm mới qua hóng hớt. Mà người ở nhà Thẩm Tại là cô, đó cũng được coi như là “một nỗi mừng vui thật lớn” với người nhà họ Thẩm.
Thịnh Văn Ngôn sờ mũi, hơi lúng túng: “Mọi người nói chuyện đi, em hơi đói, em đi ăn sủi cảo đây.”
Biểu cảm của Thẩm Hàm nhảy qua nhảy lại giữa “cái tên trời đánh Thẩm Tại này” và “mình cần bình tĩnh hơn”, anh ta hít một hơi thật sâu mới nói: “Văn Ngôn, nhiều sủi cảo không?”
Thẩm Tại: “?”
Thịnh Văn Ngôn: “Có… Anh ấy làm nhiều lắm, hai tụi em ăn không hết, anh muốn ăn không?”
Thẩm Hàm lập tức nói: “Có, anh muốn ăn.”
Thịnh Văn Ngôn: “Vậy được, em đi múc cho anh.”
Thịnh Văn Ngôn chạy chậm vào bếp, Thẩm Tại xoay người, cũng muốn đi theo vào, nhưng anh bị Thẩm Hàm kéo lại, “Em đi đâu đấy, không định giải thích gì à?”
“Có gì cần phải giải thích với anh?”
“Mẹ kiếp, cô nhóc này là một cặp với Thụ Diệc mà?!” Thẩm Hàm cố nhỏ giọng xuống. Thẩm Tại lạnh lùng nhìn anh: “Ai nói với anh vậy?”
“Em chứ ai!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-141.html.]
Thẩm Tại: “…”
Thẩm Hàm nói: “Hôm trước em nói cô ấy thích Thụ Diệc mà? Hơn nữa anh cũng nghe ý mẹ bảo là hai đứa nó cũng có gì đó. Em làm gì vậy, giành lấy bông hoa của cháu mình à? Anh cả biết không vậy? Anh ấy biết rồi thì sẽ làm thịt đánh em một trận chứ? Có cần anh mua vé máy bay cho em ra nước ngoài lánh nạn trước không?”
Thẩm Tại nghe anh mình nói một tràng, thờ ơ: “Hai người đó có cái gì đâu chứ, mẹ rảnh rang nói vậy mà anh cũng tin.”
“Hai người đó không quen nhau à?”
“Không.”
“Thật hả? Em chắc chắn?”
Khóe miệng Thẩm Tại nhẹ cong lên nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ: “Cảm phiền anh upload tin tức mới giùm cái, đừng thấy hoa nỡ mà ngỡ xuân về.”
Thẩm Hàm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt vậy thì tốt, anh sợ em làm ra chuyện gì suy đồi đạo đức thôi… Nhưng mà tin tức của mẹ vẫn còn cũ mèm, anh thấy em nên giải thích cho bà ấy biết.”
“Em biết rồi.”
Sau cơn kinh ngạc, Thẩm Hàm chợt ý thức được đây là lúc em trai mình rung động với ai đó thật sự, đúng là hiếm thấy. Anh ta khoác tay qua vai Thẩm Tại, nói: “Anh chưa bao giờ thấy em gói sủi cảo, mà lại vì một cô gái nào đó nữa… Chậc, đúng là được mở mang kiến thức.”
“Cô ấy muốn ăn.”
“Muốn ăn là được em làm cho ăn ngay à, anh của em cũng muốn ăn đây này, sao em không làm!”
Thẩm Tại cười, ánh mắt dịu ra: “Chẳng phải là bây giờ anh đã tới ăn ké rồi đó sao?”
“Này, anh chỉ có phúc ăn ké người khác thôi đấy hả…”
Thịnh Văn Ngôn có tâm nhường không gian cho Thẩm Tại và Thẩm Hàm trao đổi, vậy nên cô ăn rất nhanh, ăn xong thì chạy ra phòng khách đợi. Một lát sau, Thẩm Hàm và Thẩm Tại ăn xong đi ra.
“Em ăn chưa no à?” Thẩm Tại thấy Thịnh Văn Ngôn bóc vỏ mấy túi bánh đặt trên bàn uống trà.
Thịnh Văn Ngôn: “No rồi.”
Thẩm Tại nhíu mày, cảnh cáo nói: “Em bớt ăn mấy cái này lại đi.”
“Nhưng lúc xem TV tôi phải ăn thêm chút đồ ăn vặt nữa.”
Thẩm Tại cúi người thu dọn những chiếc túi đã ăn dở sang một bên: “Đồ ăn linh tinh không bổ béo gì, không biết sao em lại thích vậy nữa.”
“Này…”
“Còn mấy bánh kẹo này nữa, để hôm sau tới rồi ăn tiếp.”
“Gì mà hôm sau, tôi sẽ không tới… Á!” Thịnh Văn Ngôn che quả trán bị gõ, trợn mắt nhìn anh.