Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 140

Cập nhật lúc: 2024-10-08 10:45:24
Lượt xem: 47

“Được thôi ~”

 

Thịnh Văn Ngôn nhận dao, nhanh chóng chiến đấu hăng say với miếng thịt heo nằm trên thớt.

 

Đúng là hai người thì làm nhanh hơn rất nhiều, không bao lâu bọn họ đã chuẩn bị xong nhân thịt bên trong, có thể gói sủi cảo được rồi. Đây là một việc đòi hỏi kỹ năng, không chỉ Thịnh Văn Ngôn, cả Thẩm Tại đều thấy khó khăn.

 

“Có dụng cụ gì mà chỉ cần ấn vào là thành sủi cảo hoàn chỉnh không?” Sau khi gói hai cái, mà cái nào cũng như cái bánh bao Thịnh Văn Ngôn bỏ cuộc.

 

Thẩm Tại khẽ cười: “Thế thì cần gì phải gói nữa?”

 

“Tại vì nó khó chứ sao…”

 

“Em để đó đi, anh gói cho.”

 

“Nhưng mà anh gói cũng trông không ổn lắm.”

 

Những cái sủi cảo mà Thẩm Tại làm ra có thể miễn cưỡng bảo là đẹp hơn của Thịnh Văn Ngôn gói, nhưng cũng chỉ ổn hơn có chút xíu thôi.

 

Thẩm Tại dừng tay, liếc cô: “Vẫn sẽ thành cái sủi cảo bình thường cho em ăn thôi. Em đi xem phim đi, xong ngay đây.”

 

“Được rồi…” Thịnh Văn Ngôn không có kiên nhẫn với mấy chuyện bếp núc, hơn nữa cô cũng không gói ra được cái nào ổn áp. Thế là cô vui sướng chạy đi xem phim.

 

Sau khi Thịnh Văn Ngôn đi ra rồi, Thẩm Tại lại lướt cái ipad đặt bên cạnh bàn, search video: hướng dẫn gói sủi cảo; sau đó lại mày mò với miếng vỏ sủi cảo, cũng bắt chước. Sau khi gói được khoảng một nửa, điện thoại di động reo lên, anh lau tay, bắt máy: “Chuyện gì?”

 

Người gọi là Thẩm Hàm, anh ta đè giọng nói: “Bên cạnh em đang có ai không?”

 

“Không, sao vậy?”

 

“Vậy em đang ở đâu?”

 

“Nhà.”

 

“Fuck!” Thẩm Hàm mở miệng chửi thề, “Mới nãy tự nhiên mẹ gọi điện, hỏi anh có biết chuyện em có bạn gái không. Anh có biết gì đâu, vậy là em có bạn gái mà không nói cho anh biết hả? Anh là anh của em mà! Chuyện lớn thế này sao không nói với anh một tiếng?”

 

“Vẫn chưa mà.”

 

“Hả?”

 

“Chưa phải là bạn gái.”

 

“Vậy chuyện mẹ nói em tự tay gói sủi cảo cho người ta là thật không vậy? Hay là bà ấy đang tung tin vịt nữa vậy?”

 

Phòng khách truyền ra tiếng âm nhạc trong phim, Thẩm Tại sợ cô đang xem phim mà đói bụng, vội vàng giải quyết cho xong: “Ừ gói sủi cảo. Anh không còn gì nữa thì em cúp trước đây, chưa gói xong nữa.”

 

Thẩm Hàm: “…?”

 

Thẩm Tại cũng không chờ anh mình nói gì nữa, cúp máy ngay. Dù sao thì Thẩn Hàm nói gì cũng là nói nhảm.

 

——

 

Sau khi làm quen tay thì mấy bước còn lại rất nhanh, sủi cảo lắng xuống đáy nồi, sắp ăn được rồi.

 

“Thịnh Văn Ngôn, em vào nếm thử đi.”

 

Bộ phim mới chiếu được một nửa nhưng Thịnh Văn Ngôn đã nghe thấy tiếng gọi, cô kích động chạy tới, “Xong rồi hả? Woa, thơm quá.”

 

Thẩm Tại kéo ghế ra, “Em ngồi xuống ăn đi.”

 

“Ờm!”

 

Thịnh Văn Ngôn không kịp chờ đợi, lấy muỗng múc một miếng sủi cảo. Viên sủi cảo tròn vo, không giống sủi cảo bình thường mà giống một miếng hoành thánh bự hơn. Nhưng cô lại cảm thấy càng thèm hơn, nhìn có vẻ còn ngon hơn cái ở nhà!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-140.html.]

Thịnh Văn Ngôn cúi đầu cắn một ngụm, nước canh tràn ra, mùi thơm của nấm hương và thịt hòa quyện vào nhau, cùng nhau tấn công vị giác của Thịnh Văn Ngôn. Sủi cảo mới ra nồi, nóng hôi hổi, cô bất ngờ, che miệng hít hà nửa ngày, không nói được chữ nào.

 

Thẩm Tại thấy cô bị phỏng thì vỗ nhẹ một cái lên đầu cô: “Tự dưng em ăn nhanh quá làm gì?”

 

“Ô… Ha… Nóng.”

 

“Nhả ra đi.”

 

“Ưm không muốn… Ngon mà.” Thịnh Văn Ngôn ăn từ từ, cuối cùng cũng nuốt được miếng sủi cảo xuống bụng, “Ngon quá.”

 

Đôi mắt cô gái như đang phát sáng, dáng vẻ này giống như đang được ăn món sơn hào hải vị gì đó. Thẩm Tại nhẹ nhíu mi, lần đầu phát hiện thì ra nấu ăn còn có lúc vui như vậy.

 

“Ngon thật à?”

 

“Ừ, không mặn không lạt, vị vừa ăn, còn tươi ngọt nữa.” Thịnh Văn Ngôn lại múc thêm miếng sủi cảo, cắn vào, thở dài nói, “Đúng là thịt do tôi băm, mềm mà ngon nữa.”

 

Thẩm Tại cong môi dưới, hơi lại gần: “Thế à, để anh nếm thử xem.”

 

“À nè.”

 

Thịnh Văn Ngôn đưa tay muốn lấy cho anh cái muỗng, nhưng tay cô chưa chạm tới muỗng thì người đàn ông đã nhích lại gần, ăn mất miếng sủi cảo đã ăn dở trong muỗng của cô.

 

“Cũng tạm được.” Thẩm Tại ăn xong, đánh giá đúng trọng tâm. Thịnh Văn Ngôn ngây ra liếc nhìn cái muỗng trống rỗng của mình: “Kia là của…..”

 

“Anh sợ nóng.”

 

“Hả?”

 

Thịnh Văn Ngôn phản ứng lại, lúc này mới ngớ ra ý của Thẩm Tại là trong chén nóng quá anh không thích ăn, mà miếng sủi cảo trong muỗng của cô đã được vớt ra một lúc rồi, ăn được.

 

Nhưng mà rõ ràng cô đã cắn vào rồi. Fuck… Sao anh lại ăn đồ đang ăn dở của mình! Lúc đó nhìn anh thản nhiên vô cùng, giống như đó là chuyện dĩ nhiên vậy, giống như… Bọn họ đã từng thế này lâu lắm rồi vậy.

 

“Sao em không ăn đi?” Thẩm Tại nhàn nhạt hỏi một câu.

 

Thịnh Văn Ngôn ậm ừ: “Ăn, ăn chứ, tại nóng mà, tôi ăn từ từ.”

 

Thẩm Tại lại giơ tay lên xoa tóc cô: “Còn biết ăn từ từ nữa chứ, vậy là không ngốc lắm.”

 

Tai Thịnh Văn Ngôn bỗng dưng nóng lên, “Anh mới ngốc…”

 

Bính bong ——

 

Vào lúc đó, chuông cửa lại vang lên không đúng lúc, Thịnh Văn Ngôn ho nhẹ một tiếng, định chạy trốn khỏi chuyện khiến nhịp tim của mình đập nhanh, lập tức nói: “Tôi đi mở cửa!”

 

Cô nói xong là vội vàng đứng dậy chạy đi. Cô đứng nhòm qua mắt mèo, phát hiện là người quen nên mở cửa ra ngay: “Chào anh Thẩm.”

 

Người đến là Thẩm Hàm, Thẩm Hàm nhìn cô gật đầu, không kịp chờ đợi mà đã xông vào trong: “Người đâu, người nọ đâu rồi?”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Dạ? Anh tìm Thẩm Tại ạ? Anh ấy ở bên trong.”

 

Thẩm Hàm đi mấy bước lại lui trở về: “Vậy cô bạn gái nhỏ của em ấy đâu, vẫn còn ở đây à?”

 

“Cô… bạn gái nhỏ?” Thịnh Văn Ngôn ngây người, mơ mơ màng màng.

 

Thẩm Hàm vừa kích động vừa vội vàng, thấy Thịnh Văn Ngôn không trả lời nên muốn xông vào trong ngay để xem. Nhưng khi vừa đi được mấy bước, anh ta đột nhiên ý thức được một chuyện.

 

Thẩm Hàm chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía Thịnh Văn Ngôn: “Văn Ngôn, anh nhớ là em đã về Khải Thịnh, không làm thư ký cho Thẩm Tại nữa rồi mà?”

 

“Vâng ạ.”

 

“Vậy sao hôm nay em lại ở đây?”

 

Thịnh Văn Ngôn chớp chớp mắt: “Em… Em tới ăn sủi cảo.”

Loading...