Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 138

Cập nhật lúc: 2024-10-07 20:46:12
Lượt xem: 44

Tối nay Thịnh Thiên Hòa bận công việc nên không về nhà ăn cơm.

 

Lúc đi xuống, Thịnh Văn Ngôn còn ngâm nga hát hò, nhờ cuộc điện thoại của Thẩm Tại mà tâm trạng cô bỗng dưng tốt hơn một cách khó hiểu.

 

“Văn Ngôn, con lại đây đi. Con xem nè, sủi cảo vừa gói đó.” Điền Kiều thấy cô tới thì kéo lại bàn xem thử.

 

Trên bàn bày rất nhiều sủi cảo đã được gói sẵn, xếp thành hàng, cái nào cũng trắng trẻo mập mạp, nhìn hết sức tinh xảo.

 

“Dì gói ạ?”

 

“Dì chỉ gói có một ít thôi, đa số là dì Trần và bà nội con làm đó.”

 

“Ừm…”

 

Điền Kiều nói: “Lát nữa con ăn nhiều vào nha.”

 

Thịnh Văn Ngôn gật đầu.

 

Một lát sau, sủi cảo chín được vớt ra khỏi nồi. Đồ ăn chín rồi, chỉ ngoại trừ dì Trần, bốn người trong gia đình bắt đầu ngồi xuống bàn ăn.

 

Dì Trần múc cho Thịnh Văn Ngôn một chén sủi cảo nóng hôi hổi, nhìn thôi cũng kích thích cơn thèm ăn.

 

“Lớp vỏ sủi cảo hay nhân thịt đều là tự làm đó.” Tôn Phái Bình nói, “Cái tự làm không giống như cái mua ở ngoài.”

 

Điền Kiều: “Đúng đó mẹ, mẹ làm sủi cảo và nhân thịt còn ngon hơn mấy nhà hàng ở ngoài nữa.”

 

“Thế à? Vậy con ăn nhiều chút nhé.”

 

“Vâng.”

 

Trong không khí còn lẫn chút xíu bụi bột mì, Thịnh Văn Ngôn bị viêm mũi dị ứng, chưa cầm muỗng lên thì mũi đã thấy hơi ngứa. Cô quay đầu nhảy mũi hai cái liền.

 

“Ôi trời —— Văn Ngôn. Con sao vậy, bị cảm à?”

 

“Không có ạ.” Thịnh Văn Ngôn vẫn cảm thấy bình thường, nhưng lúc quay đầu lại, cô thấy bà nội đang che mũi Điền Kiều thì ngẩn ra, “Con đâu có bị cảm.”

 

“Không bị sao còn nhảy mũi, lỡ mà bị thì làm sao đây?” Tôn Phái Bình cuống cuồng nói, “Vậy là không được đâu, không được lây bệnh cho mẹ con, ảnh hưởng tới em bé đó.”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Con chỉ thấy hơi…..”

 

“Thôi thế này đi Văn Ngôn, con bưng sủi cảo đi chỗ khác ăn đi.”

 

Thịnh Văn Ngôn: “?”

 

Điền Kiều lúng túng, vội vàng ngăn lại, nói: “Mẹ, con đâu có dễ bị bệnh thế đâu. Mà Văn Ngôn cũng đâu có bị cảm, bình thường mũi con bé hay bị dị ứng chút thôi, không sao hết.”

 

“Cái gì dị ứng với không dị ứng chứ, chúng ta phải tuyệt đối đề phòng những chuyện có thể xảy ra với đứa nhỏ.” Mặt Tôn Phái Bình đầy vẻ nghiêm túc, “Có chuyện gì xảy ra thì con có chịu trách nhiệm nổi không?”

 

Điền Kiều: “…”

 

Khuôn mặt Thịnh Văn Ngôn chuyển từ ngây ngốc thành hờ hững chỉ trong giây lát, cô cũng phải thừa nhận rằng trong vẻ thờ ơ đó có chứa cả nỗi tức giận không thể kìm nén.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-138.html.]

 

“Mọi người ăn trước đi, lát con ăn sau.”

 

Điền Kiều: “Ây, Văn Ngôn…..”

 

Thịnh Văn Ngôn đã đứng dậy, quay đầu đi ra ngoài.

 

Cô cứ nghĩ rằng mình có sức miễn dịch với sự bất công và suy nghĩ phóng đại của bà nội, nhưng thì ra là không phải. Mỗi lần thấy bà che chở đứa con nít vẫn chưa ra đời, cô lại cảm thấy cay mắt.

 

Sau khi ra phòng khách, Thịnh Văn Ngôn cảm thấy cơn thèm của mình đã biến mất. Hơn nữa cô cũng không muốn đợi, đợi nữa thì phải tiêp xúc với hai ông bà. Mà cô lại cảm thấy nếu còn ở cạnh họ nữa, bản thân mình sẽ bùng nổ mất.

 

Thịnh Văn Ngôn hít sâu một hơi, cầm túi lên, không nói câu nào đã đi ra ngoài. Cô vừa đi ra vừa chửi bới trong lòng, biết vậy không về rồi! Chơi gì chứ!

 

“Thịnh Văn Ngôn.”

 

Đang cúi đầu đạp đạp hòn đá nhỏ, đột nhiên cô nghe thấy có người kêu tên mình. Lúc nhìn sang, ánh mắt cô vẫn còn cất chứa sự tức giận. Thẩm Tại đang ngồi trong xe, bị cô nhìn chằm chằm thì hơi bất ngờ: “Em sao vậy?”

 

Thấy người kêu mình là Thẩm Tại, sự giận dữ không kìm lại được trong mắt mới hơi tan ra: “Không sao cả, tôi muốn đi về.”

 

Thẩm Tại trầm mặc nhìn cô, nói: “Lên xe đi.”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Tôi tự lái xe tới.”

 

“Lên xe.” Thẩm Tại hỏi, “Bắt anh đi xuống kéo lên em mới chịu à?”

 

“…”

 

Có tiếng bước chân tới gần, có vẻ là dì Trần thấy cô bỏ đi nên mới ra tìm. Thịnh Văn Ngôn quay đầu liếc nhìn, không hề do dự nữa, đi tới chỗ ghế phụ rồi mở cửa xe ra ngồi xuống.

 

“Mau chạy đi.”

 

Thẩm Tại chạy xe: “Sao thế? Em bảo ở nhà ăn cơm mà? Chưa ăn hả?”

 

Thịnh Văn Ngôn không chịu nói chuyện vừa xảy ra, cô còn đang thấy tủi thân đến mức không nói nên lời, chỉ hỏi: “Sao anh ở đây?”

 

“Chờ em.”

 

“… Cái gì?”

 

“Định chờ em ăn cơm nước xong rồi nói sau, không ngờ giờ này em đã ra đây rồi.”

 

Thẩm Tại nhìn thấy rất rõ biểu cảm trên gương mặt cô. Nhìn cô bây giờ giống hệt như mấy lần ở nhà bị ức h.i.ế.p như lúc trước. Anh không cần hỏi nhiều cũng có thể đoán được tám chín phần.

 

“Nếu em chưa ăn cơm vậy chúng ta đi ăn đi.” Thẩm Tại cười nhạt, hỏi, “Em muốn ăn gì?”

 

Giọng của Thẩm Tại dịu dàng rất đúng thời điểm, giống như chỉ thuận miệng nói ra, thế mà lại có thể xoa dịu cơn nóng nảy của cô.

 

Thịnh Văn Ngôn cụp mắt, nhìn chằm chằm lòng bàn tay ngẩn người.

 

“Thịnh Văn Ngôn?”

 

“Muốn ăn sủi cảo.” Thịnh Văn Ngôn uể oải nói, “Tôi cũng muốn ăn sủi cảo tự làm.”

Loading...