Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 136

Cập nhật lúc: 2024-10-07 20:45:46
Lượt xem: 54

Mấy hôm ở Úc Hưng, không phải họp thảo luận bản vẽ thì cũng phải đi khảo sát thực địa. Thời gian eo hẹp, không có lúc nào mà cô được rảnh rỗi để nghỉ ngơi thả lỏng.

 

Sau khi về đến nhà, Thịnh Văn Ngôn ngủ cả ngày, Lâm Khải cũng sắp phải thi cuối kỳ. Thế là sau khi xong việc, cô cho cậu ta nghỉ phép để nghiêm túc chuẩn bị thi cử.

 

Hôm ấy, Thịnh Văn Ngôn ăn trưa xong, định về nhà một chuyến. Chừng hơn một tháng nữa là Điền Kiều sinh em bé, cô muốn về thăm hỏi sức khỏe của bà. Nhưng cô chưa đi thì chuông cửa đã vang lên trước. Thịnh Văn Ngôn đi ra, bất ngờ thấy Trần Siêu đứng trước cửa, trên tay anh ta còn cầm mấy cái túi.

 

“Thư ký Trần? Sao anh đến đây vậy, vào nhà ngồi đi.”

 

Trần Siêu: “Thôi không cần đâu, tôi còn bận việc khác nữa. Cái này tặng cô.”

 

Thịnh Văn Ngôn nhìn xuống túi quần áo mà anh ta cầm, tất cả đều là của một thương hiệu nào đó.

 

“Tặng tôi á?”

 

Trần Siêu gật đầu: “Thẩm tổng nói hôm trước cô thấy ưng một cái áo khoác của sếp. Anh ấy bảo tôi liên lạc với bên cửa hàng, cho người mang đồ của nữ tới.”

 

Thịnh Văn Ngôn: “…?”

 

Áo khoác? Áo khoác gì?

 

Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ một hồi, lúc này mới nhớ tới hôm trước lúc đi công tác, cô nhìn lén anh trong thang máy nhưng bị phát hiện. Thế là cô thuận miệng nói dóc, bảo rằng áo khoác của Thẩm Tại có vẻ đẹp.

 

Anh tưởng thật à??

 

“Còn mấy cái này nữa, tất cả đều là kiểu mới của mùa, tôi tiện tay đem đến đưa cô.” Trần Siêu đặt tất cả túi lỉnh kỉnh xuống bên cạnh chân cô, “Thế không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước đây.”

 

“Khoan, khoan đợi đã!” Thịnh Văn Ngôn ngăn người lại, không ngăn nổi sự vui mừng trong lòng, nhưng trên mặt thì cố giả vờ, “Tôi đâu có bảo là cần mấy thứ này đâu. Anh đem đi đi, tôi không cần.”

 

“Mua rồi đâu trả lại được, cô bảo tôi cầm đi đâu giờ? Sếp Thẩm tặng cô thì cô cứ nhận đi.” Trần Siêu quay đầu, hiếm thấy nở nụ cười: “Anh ấy đang theo đuổi cô mà, mấy món quà này là chuyện dĩ nhiên thôi.”

 

Thịnh Văn Ngôn khẽ nhíu mày, cười một tiếng: “Ờm, theo đuổi à? Vậy anh ấy đâu, sao lại bảo anh tới tặng? Thế là đâu có thành ý.”

 

“Được rồi cô đừng làm giá nữa mà.” Trần Siêu lắc đầu, như một người qua đường quan sát hai cô cậu này, “Hai người… Đúng là biết dày vò nhau thật.”

 

Thịnh Văn Ngôn khẽ hừ một cái: “Tôi giằng co lúc nào, theo đuổi người ta là phải chịu khổ cực, phải có thành ý mới đúng.”

 

“Hôm nay sếp Thẩm có một hội nghị quan trọng, không tới đây được.” Trần Siêu khom người cầm túi lên, nói, “Vậy tôi lấy về nhé? Rồi tôi sẽ gọi sếp sau, bảo sếp ấy rằng cô muốn người nào tặng thì người đó tới đưa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-136.html.]

 

“Này này!” Thịnh Văn Ngôn níu lấy tay áo Trần Siêu. Anh ta ngước mắt, như cưới như không nhìn cô, “Sao thế, khỏi à?”

 

Thịnh Văn Ngôn ho nhẹ một tiếng: “Thôi bỏ đi, sếp Thẩm bận bịu thế, không cần nữa.”

 

Trần Siêu: “Vậy tôi về nhé?”

 

“Oh.”

 

Trần Siêu đi rồi, Thịnh Văn Ngôn xách mấy cái túi kia vào phòng khách.

 

Cô mở cái túi mà Trần Siêu đã nói, lấy ra xem, đúng là cái áo khoác đen, có kiểu dáng y hệt cái mà Thẩm Tại mặc hôn đó, chỉ khác ở chỗ nó là áo khoác nữ thôi.

 

Ngoài mặt thì lèm bèm bảo “nhìn chả ra sao”, nhưng thân thể thì rất thành thật, cô chạy ra trước tấm gương trong phòng thay quần áo, mặc nó vào.

 

Lúc Thẩm Tại mặc cái áo khoác này, Thịnh Văn Ngôn thấy rất ấn tượng, bây giờ nhìn trong gương, giống như là mình trình diễn lại vậy… Mặc thế này, nhìn sao giống đồ đôi quá.

 

Thịnh Văn Ngôn ngơ ngác nhìn bản thân phản chiếu trong gương, đột nhiên phát hiện, người trong gương lại đang cười. Cô vội vàng che miệng mình, “Con bà nó! Cười cái rắm chứ cười! Chỉ là một cái áo khoác thôi mà! Nhịn lại! Mày phải nhịn có biết hay không?”

 

Ting ting ——

 

Tiếng chuông điện thoại đặt ngoài phòng khách đột nhiên vang lên khiến Thịnh Văn Ngôn sợ hết hồn, cô lập tức cởi áo khoác ra, chạy đi nghe điện thoại.

 

“A lô?”

 

“Văn Ngôn, dì nghe bố con nói hôm nay con về hả? Mấy giờ con về đó, để dì bảo giúp việc chuẩn bị bữa trưa? Con có muốn ăn gì không?” Giọng của Điền Kiều vang lên qua đầu dây.

 

Thịnh Văn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại hơi thất vọng khó hiểu. Trong tiềm thức, cô lại nghĩ Thẩm Tại gọi tới.

 

“Dạ… Không cần nấu nướng gì cho con đâu. Con ăn rồi, lát nữa con chỉ ghé qua thăm dì chút thôi.”

 

“Thế à, vậy tối ở lại ăn cơm nhé.”

 

“Vâng.”

 

“Ừm, vậy con mau về nha.”

 

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Văn Ngôn lại bước vào phòng thay đồ, cô nhìn cái áo khoác mà Thẩm Tại tặng, suy nghĩ một lúc, cuối cùng treo nó lên, sau đó lấy một bộ quần áo khác của mình trong tủ, mặc vào rồi ra ngoài.

Loading...