Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 123

Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:19:54
Lượt xem: 62

Hôm nay có rất nhiều công ty tham dự, đương nhiên không thể thiếu IZ. Thịnh Văn Ngôn nghĩ rằng có lẽ cô sẽ gặp Thẩm Tại ở đây, nhưng không ngờ hay hơn là chỗ ngồi của bọn họ lại gần nhau.

 

Thịnh Văn Ngôn đi tới hàng đầu tiên thì thấy vị trí ngồi của cô là cạnh Thẩm Tại, vẻ mặt cứng đờ, nhưng cô nhanh chóng thu hồi biểu cảm, đi tới, bình tĩnh ngồi xuống.

 

Sau khi ngồi xuống, cô quay đầu chào hỏi Trần Siêu đang ngồi phía sau anh, sau đó chuyển hướng nhìn lên bục sân khấu, coi Thẩm Tại như không khí.

 

Trần Siêu đáp lại lời chào của Thịnh Văn Ngôn, sờ mũi, lúng túng. Cũng phải nói, chỗ ngồi hôm nay là do Thẩm Tại bảo anh đi sắp xếp, nhưng có vẻ Thịnh Văn Ngôn không định mở miệng nói chuyện với ông chủ.

 

Lúc này, có khi trong mắt cô, sếp Thẩm còn không bằng anh ta nữa…

 

——

 

Dự án sắp được giới thiệu, Thịnh Văn Ngôn nhìn thẳng về phía trước, tưởng là ung dung nhưng thật ra trái tim đang đập lộn xộn.

 

Cô vẫn chưa quên chuyện đã xảy ra ở nhà anh đêm hôm đó…  Cảnh hôn môi đó đã chiếm cứ đầu óc cô mấy hôm nay. Thịnh Văn Ngôn muốn quên mà không được.

 

“Sao em không trả lời tin nhắn?” Giọng nói của người bên cạnh át đi tiếng nhạc, dội thẳng vào màng nhĩ của cô.

 

Thịnh Văn Ngôn âm thầm hít một hơi, quay đầu nhìn anh: “Ủa sếp Thẩm?”

 

Làm như bây giờ cô mới phát hiện anh ngồi đây vậy. Thẩm Tại biết cô cố ý nhưng thèm chấp, lại hỏi lần nữa: “Anh gọi em, còn nhắn tin nữa, sao em không trả lời?”

 

Mấy ngày nay, Thẩm Tại cứ gửi tin nhắn cho Thịnh Văn Ngôn, hỏi cô khi nào rảnh, gặp nhau nói chuyện. Nhưng cô không hề trả lời.

 

Thịnh Văn Ngôn khẽ vuốt cằm: “Tôi bận nhiều việc lắm, có chuyện gì không sếp Thẩm? Anh có chuyện gì thì cứ nói, đừng cứ hỏi mấy câu như ‘có đó không’ ’em ở đâu’, tôi không rảnh trả lời. Hay là anh đặt lịch hẹn với thư ký của tôi trước đi.”

 

Khi nãy Thẩm Tại không để ý, bây giờ nghe cô nói vậy anh mới nghiêng đầu liếc nhìn, phát hiện người ngồi phía sau Thịnh Văn Ngôn là Lâm Khải.

 

Khuôn mặt Thẩm Tại hơi kém: “Thư ký? Cậu ta à?”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Đúng vậy, Lâm Khải là thư ký mới của tôi đấy. Có chuyện gì anh cứ tìm cậu ấy.”

 

Thẩm Tại cười lạnh: “Anh có chuyện muốn nói, e là không tiện bảo với thư ký của em.”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Không có gì bất tiện cả, chuyện gì của tôi Lâm Khải cũng biết cả.”

 

“Chuyện chúng ta làm ở nhà anh cậu ta cũng biết?”

 

“…”

 

Hai người nói chuyện không lớn, hơn nữa có tiếng nhạc, người khác khó mà nghe thấy bọn họ đang nói về cái gì. Nhưng hai người thư ký ngồi phía sau luôn tập trung vào ông chủ bà chủ của mình, đương nhiên nghe thấy hết nội dung.

 

Trần Siêu tự khiến bản thân bị nghẹn, mém chút nữa nghi ngờ mình nghe nhầm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-123.html.]

Nhà anh, chuyện chúng ta làm… Chuyện gì? Chuyện ấy à?

 

Anh ta khiếp sợ nhìn hai người trước mặt, từ lúc nào mà câu chuyện đã tới nước này rồi!

 

Lâm Khải cũng sửng sốt, nhưng anh biết hai người đang bất hòa, vậy nên không phản ứng gì nhiều, ngoan ngoãn ngồi im.

 

“Chúng, chúng ta làm chuyện gì chứ?” Thịnh Văn Ngôn lắp bắp, nói: “Chỉ là hôn thôi mà, ai cũng say cả, mơ mơ màng màng, có gì đâu mà nhắc tới.”

 

Thẩm Tại nhìn cô: “Đâu ra, chỉ có một mình em say rượu.”

 

“Đúng vậy, chỉ có mình tôi say xỉn.” Thịnh Văn Ngôn nhìn chằm chằm Thẩm Tại, “Thế nên ý anh là sao, anh hôn tôi làm gì? Lúc uống say trông tôi đẹp quá, anh không chịu nổi hay gì!”

 

Thẩm Tại: “…”

 

Hai người thư ký ngồi đằng sau nhìn nhau, sau đó ai cũng tự nhìn về nơi khác.

 

Thịnh Văn Ngôn khẽ hừ một tiếng: “Dù sao thì cũng không phải vì anh thích tôi đâu.”

 

“Đúng là vậy đấy.”

 

“…”

 

Câu trả lời bất ngờ như cơn mưa xối xả giữa trời quang mây tạnh, không kịp đề phòng nhưng lại một lần nữa tưới mát mọi xó xỉnh.

 

Thịnh Văn Ngôn bỗng dưng đơ ra, chầm chậm quay sang nhìn anh.

 

Mặc dù trong lòng cô cảm thấy khả năng này cũng hợp lý, chứ không thì với tác phong làm việc của Thẩm Tại, anh sẽ không lỗ mãng hôn cô thế đâu. Nhưng khi thấy anh gật đầu thừa nhận, Thịnh Văn Ngôn vẫn bị chấn động, như đột nhiên có một nguồn lực lôi kéo giữa ngực, đầu cũng ong ong.

 

“Sao có thể chứ?” Đầu óc chưa kịp phản ứng thì miệng đã bắt đầu nói ra nghi ngờ.

 

Chân mày Thẩm Tại khẽ nheo lại, sau đó giãn ra rất nhanh. Anh nhìn người MC đi lên bắt đầu chương trình, bày ra biểu cảm như đã có sự giao chiến hỗn loạn trong nội tâm lâu nay.

 

Đây cũng là sự mới mẻ với Thẩm Tại, vẻ mặt hiếm khi nào thấy, nhưng anh không thể khống chế, chỉ cảm thấy tâm tư này đã bị kéo đến cực điểm trong khoảng thời gian bản thân suy nghĩ và lúc Thịnh Văn Ngôn không thèm chú ý đến anh.

 

Không thể lơ đi, cũng không thể phủ nhận.

 

“Vậy nên chúng ta nói chuyện được không?” Thẩm Tại rời mắt khỏi sân khấu, quay qua nhìn cô, hỏi.

 

Mắt anh sáng như đuốc, không chớp cái nào, ánh nhìn khiến da đầu cô tê dại.

 

Lý trí còn sót lại của Thịnh Văn Ngôn tự bảo mình rằng, không được sợ, không được tránh, cũng không được thấy người ta vẫy tay là tới ngay. Cô là người phải đau buồn trước giờ đó!

 

Hơn nữa… Anh thích cô thật sao, thích đến mức mà anh có thể giảm đi sự lý trí, bình tĩnh chỉ vì cô?

 

“Thích tôi cũng được, nhưng mà có nhiều người cũng thích tôi giống anh lắm đấy.” Bàn tay đặt bên hông hơi siết lại, nhưng cô vẫn không hề khách sáo nói: “Sếp Thẩm, mời anh xếp hàng vào.”

Loading...