Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 118
Cập nhật lúc: 2024-10-03 19:30:31
Lượt xem: 43
Nhưng từ lúc biết Thịnh Văn Ngôn gọi điện thoại cho Thẩm Thụ Diệc ở khu suối nước nóng, mà người kia cũng đi một quãng đường xa đến tìm cô, cuối cùng anh không thể kìm được cơn giận nữa.
Từ giây phút đó Thẩm Tại đã biết, mình không những không thể tránh mà còn bị hãm sâu vào.
Nhưng đối phương là Thẩm Thụ Diệc, anh phải chậm lại. Nếu hai người đồng thời có tình cảm với đối phương, anh không thể nào chen vào.
Nhưng sau đó khi cô tới công ty, bọn họ không hề phát triển mối quan hệ như Thẩm Tại đoán, lúc này anh đã hơi lung lay. Thẩm Tại vẫn sắp xếp công việc cho cô như thường ngày, đứng ở góc độ của người lãnh đạo để dẫn dắt cô đi một con đường tiềm năng.
Nhưng cô lại giận anh.
Thẩm Tại nghĩ, nếu như Thịnh Văn Ngôn làm thật tốt ở Khải Thịnh, vậy thì cuối cùng cô cũng sẽ hiểu quyết định của anh khi bảo cô rời khỏi IZ. Không phải anh bắt cô đi, mà là do muốn cô hãy làm tốt công việc của mình, chứ không phải là cứ mãi chôn chân ở một nơi nào đó.
Lúc đò, Thẩm Tại có đi tìm hiểu tin tức của cô, anh biết cô đã thích nghi được khi ở Khải Thịnh, nhận được rất nhiều lời khen. Thẩm Tại thấy rất vui… Nhưng không ngờ, hôm nay anh lại thấy cô như thế ở quán bar, lại còn thốt ra những lời này, cũng không ngờ mình hoàn toàn mất kiểm soát khi nghe cô nói.
“Em cảm thấy anh điên rồi đúng không?” Thẩm Tại khàn giọng nói.
“Tôi thấy… Anh không phải là Thẩm Tại…” Người trong n.g.ự.c yếu ớt lên tiếng, rồi sau đó mềm nhũn dựa vào người anh, như ngất đi vậy.
Thẩm Tại ôm người trong ngực, yên lặng hồi lâu.
Không phải Thẩm Tại.
Anh cũng cảm thấy lúc này, bản thân không còn là mình của khi trước nữa.
——
Cô lại nằm mơ, lại là khu công viên đó. Lần này không có mẹ, chỉ có Thẩm Tại. Nhưng không phải là Thẩm Tại năm mười chín tuổi.
Người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ của cô có dáng vẻ như Thẩm Tại bây giờ, người có địa vị, quả quyết, không bị cảm xúc chi phối.
Anh dẫn Thịnh Văn Ngôn mười tuổi đi trên đường. Đang đi, cô nói mình muốn chơi vòng xoay ngựa gỗ. Thế là anh dẫn cô lên chơi còn mình thì đứng bên ngoài lan can, cười nhìn cô.
Có người chơi đùa với mình, cô vui lắm… Nhưng sau khi ngựa gỗ đi một vòng trở về, cô lại không thấy người đàn ông đứng bên ngoài đâu nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-118.html.]
Anh bỏ cô lại rồi, anh không cần cô. Trong giấc mơ, cô điên cuồng tìm anh, tìm không được thì khóc òa lên. Trong lòng cực kỳ đau xót…
Lúc tỉnh giấc, Thịnh Văn Ngôn còn có thể cảm nhận được sự hoảng loạn và luống cuống của đứa trẻ.
Nhưng cũng may đó chỉ là mơ thôi.
Cô từ từ điều chỉnh nhịp thở, ngồi dậy, bỗng nhiên phát hiện căn phòng này hơi quen. Đây là nơi cô từng ngủ một đêm, trong khu nhà Đồng Nguyệt Loan của Thẩm Tại. Nhưng sao mình lại ở đây?
Thịnh Văn Ngôn xoa trán, đầu đau như búa bổ. Sau đó, những đoạn ký ức từ từ chảy vào đầu, lần lượt nối đuôi nhau, như mơ như thật.
Cái hôn khiến cơ thể không hít thở nổi…. Vòng xoay ngựa gỗ…. Khu ngoài của quán bar…. Công viên trò chơi…
Thịnh Văn Ngôn ngây ngốc ngồi trên giường suốt năm phút, hoàn toàn không biết làm sao. Cuối cùng thì cái nào là thật cái nào là mơ?
Hôn… Thẩm Tại hôn cô? Mẹ bà nó đây là chuyện vớ vẩn còn gì nữa.
Thịnh Văn Ngôn suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn xuống giường. Cô đẩy cửa ra, đi xuống cầu thang. Nhà bếp phát ra tiếng vang, cô đứng ngoài bàn ăn, không lâu sau đã thấy một người mặc áo sơ mi trắng đi ra.
Anh bước ra ngoài, thấy cô đứng đó thì dừng lại, sau đó mới nói: “Anh nghĩ em chưa dậy, định đi gọi em đây.”
Thịnh Văn Ngôn nhíu mày: “… Anh đang làm gì vậy?”
Thẩm Tại cầm ly sữa bò đặt lên bàn: “Bữa sáng, em qua ăn đi.”
Thẩm Tại bình thản y như mọi khi.
Nhưng Thịnh Văn Ngôn đã hoàn toàn không tin sự thản nhiên này nữa. Bởi vì Thẩm Tại là kiểu người mà hôm nay g.i.ế.c người, ngày mai vẫn có thể mặc áo vest đeo cà vạt, nhàn nhã uống một tách cà phê trước khi ra ngoài.
Thịnh Văn Ngôn không xác định được ký ức trong đầu mình là mơ hay thật. Sau khi ngồi xuống, cô hỏi: “Hôm qua anh dẫn tôi ra khỏi bữa tiệc à?”
Thẩm Tại ngồi xuống đối diện, cắt miếng lạp xưởng: “Ừ.”
“Sao anh lại dẫn tôi về, còn tới nhà anh nữa?”
Thẩm Tại ngước mắt nhìn cô, nhớ lại chuyện tối hôm qua, vẻ mặt hơi lạnh nhạt: “Bởi vì em say đến mức không về nhà nổi, vậy nên anh mới dẫn em về đây. Còn chuyện tại sao dắt em đi thì, em giải trí thế à?”