Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:06:52
Lượt xem: 68
“Cho tao?” Thịnh Văn Ngôn cười: “Hôm nay là ngày đặc biệt gì à?”
Dương Thánh cười thầm kín: “Hôm nay là ngày giúp sếp Thịnh tìm thú vui!”
Chân mày Thịnh Văn Ngôn khẽ nhíu lại: “Mày điên à?”
“Ôi trời, mày đừng nghe nó xàm ngôn, lại ngồi đi, tao lấy trong hầm rượu của bố tao ra nhiều rượu ngon lắm này.” Lâu Ngưng khoác cánh tay Thịnh Văn Ngôn, kéo cô ra chỗ ghế salon ngay chính giữa khu.
Thịnh Văn Ngôn đi theo, lúc ngồi xuống thì hỏi một câu: “Đông người thế, ai vậy?”
Lâu Ngưng: “Đẹp trai không?”
Thịnh Văn Ngôn ngước mắt quan sát, tối nay ở đây ngoài cô và Lâu Ngưng thì toàn bộ đám đông còn lại đều là con trai, ai cũng đẹp trai, phong cách đa dạng, kiểu nào cũng có.
“Ừm… Cũng không tệ lắm.”
“Là của mày hết đó.”
Thịnh Văn Ngôn chớp mắt: “Của tao?”
Lâu Ngưng cười thầm kín: “Đúng vậy, còn theo đuổi Thẩm Tại gì nữa, cả đám con trai ở đây đều của mày hết đó, chọn thoải mái.”
“… Mày đúng là chị em của tao.”
Lâu Ngưng: “Chuyện nhỏ chuyện nhỏ mà.”
Thịnh Văn Ngôn biết Lâu Ngưng và Dương Thánh không muốn cô buồn, vậy nên cô cũng không nói gì nhiều, phối hợp chơi đùa với mọi người.
Ánh đèn khu ngoài u tối, xa xa là cảnh đêm từ những tòa cao ốc, ngợp trong vàng son.
Thịnh Văn Ngôn thua trò chơi, lại bị phạt rượu. Anh đẹp trai da trắng ngồi bên cạnh lập tức rót rượu cho cô, nhưng bởi vì chỉ rót hai phần ba ly làm mọi người liên tục dè bỉu.
“Thua thì bị phạt một ly nha! Lâm Khải, sao cậu không chịu rót đầy vào, thiên vị quá vậy?” Dương Thánh cố ý nói.
Anh đẹp trai tên Lâm Khải hơi ngại, nói: “Cô ấy uống nhiều lắm rồi, để cô ấy uống ít lại chút đi.”
“Ây ~ biết quan tâm người ta quá nha.”
Thịnh Văn Ngôn cười trợn mắt nhìn Dương Thánh: “Mày im đi, muốn thấy tao uống gục luôn à?”
Dương Thánh: “Ai bảo mày cứ thua hoài.”
“Không sao đâu, cô không uống được nữa thì để tôi uống thay.” Lâm Khải nói.
Thấy có người nói vậy, mấy cậu con trai khác cũng chặn lại: “Tôi cũng uống được nè, để tôi uống thay cho.”
“Để tôi để tôi, tôi cũng khát lắm.”
“Cậu thôi đi, đô kém thế, để tôi uống cho rồi.”
…
Không biết Lâu Ngưng đã đi khỏi từ lúc nào, lúc này bên cạnh cô chì còn lại đám con trai ríu ra ríu rít nịnh nọt. Thịnh Văn Ngôn cong môi cười, yêu kiều lại gian manh, trông có vẻ rất vui, nhưng trong đáy mắt vẫn có tia lạnh nhạt.
Cô lại cảm thấy hơi ồn ào.
Trong cả đám con trai, dường như chỉ có Lâm Khải ngồi kế bên đây là ít nói nhất.
Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn cậu ta, cô biết tại sao Lâu Ngưng đẩy cậu ta ngồi cạnh bên cô rồi. Bởi vì nhìn Lâm Khải có nét giống như Thẩm Tại.
Chỉ là cậu ta thiếu đi sự ung dung, ổn định như anh, cũng không kiêu ngạo như anh.
Nhưng nhìn tổng thể thì cũng giống hai ba phần.
“Sao thế… hay để tôi uống?” Lâm Khải thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào mình, muốn lấy đi ly rượu trong tay cô. Nhưng Thịnh Văn Ngôn đã cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống trọn.
“Tôi thua thì tôi uống, không cần anh uống thay đâu.” Thịnh Văn Ngôn bỏ ly rượu xuống, nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-113.html.]
Lâm Khải hơi xấu hổ: “Tại cô cứ nhìn tôi nên tôi tưởng cô muốn tôi uống thay.”
“Không phải, tôi nhìn anh vì anh đẹp trai.”
Lâm Khải hơi sửng sốt, tùy tiện nói: “Cô xinh đẹp hơn…”
“Thế à?” Thịnh Văn Ngôn vén tóc, thản nhiên nói: “Tôi cũng thấy vậy đó.”
Lâm Khải phì cười.
Chiều nay, Thịnh Văn Ngôn uống nhiều, hoàn toàn buông thả. Sau đó cô say đến mức ngồi lì ở trên ghế sô pha không đứng dậy nổi, nhưng cô không cảm thấy nguy hiểm. Ở đây có Dương Thánh và Lâu Ngưng, Thịnh Văn Ngôn hoàn toàn yên tâm.
Mọi người vẫn còn đang chơi, Thịnh Văn Ngôn hé mắt, đầu óc mơ màng, cảm thấy hơi mê mang.
“Cô không sao chứ, cô Thịnh? ” Bên cạnh có người vỗ nhẹ lên tay cô.
Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn sang, người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú, mặc áo trắng, dần dần đan xen với người nằm trong đầu óc cô. Thấy anh, cơn mộng mị tiêu tan, người đang nghĩ đến dần rõ ràng.
Cô không thích ăn chơi trác táng, cũng không có hứng với kiểu tiệc tùng ồn ào này.
Thịnh Văn Ngôn nhíu mày, cánh mũi đột nhiên chua xót: “Anh đáng ghét…”
Lâm Khải nhìn ống tay áo đang bị níu chặt của mình, nhẹ giọng nói: “Cô sao thế?”
Giọng của Thịnh Văn Ngôn rất nhỏ, vừa đau buồn vừa tủi thân: “Anh không quan tâm tôi… Tôi thích anh nhiều như thế, tại sao anh lại không đặt tôi vào tim mình.”
Lâm Khải không biết cô đang nói gì, chỉ thấy một đại tiểu thư mới đây còn rạng rỡ xinh đẹp, bây giờ đã giống như một đứa nhỏ không được cho kẹo ăn.
“Cô Thịnh…”
“Tại em không xinh đẹp à? Nhỏ tuổi thì sao chứ, anh cũng lời mà…”
Dường như Thịnh Văn Ngôn đã coi Lâm Khải là một người khác, cô nghiêng đầu, ngả lên vai anh ta. Lâm Khải ngồi thẳng tắp, không dám lộn xộn: “Cô uống say quá rồi đúng không?”
“Đúng vậy.” Thịnh Văn Ngôn lẩm bầm, đưa tay phải lên trước mặt.
Chiếc nhẫn trên ngón trỏ hắt ra ánh sáng mơ hồ. Lúc trước ở IZ, cô đã từng tháo nó ra, nhưng sao đó không đành lòng, lại mang theo. Cô là đồ đại ngốc, chiếc nhẫn này cũng có phải là nhẫn đính ước gì đâu, chỉ là một thứ đồ anh bồi thường thay cho công ty thôi, sao cô phải trân quý như bảo bối?
“Này! Đưa tay đây.” Thịnh Văn Ngôn đột nhiên nói.
Lâm Khải không biết cô muốn làm gì nhưng vẫn xòe lòng bàn tay ra trước mặt cô. Thịnh Văn Ngôn tháo chiếc nhẫn Coco Crush trên ngón trỏ ra, đặt vào lòng bàn tay anh ta.
Lâm Khải: “Cái này …”
“Cho anh!”
“Hả?”
“Bồi thường gì đó tôi không cần!”
Khu ngoài rượu chè be bét, cứ loanh quanh giữa mộng và thực.
Một bên khác, Dương Khiêm Hòa đang chào hỏi một đám bạn để đi lên lầu.
Lúc đi ngang qua khu ngoài, Dương Khiêm Hòa liếc qua bên trong, hỏi nhân viên bên cạnh: “Chỗ này hôm nay có khách đặt rồi à?”
Dương Khiêm Hòa là khách quen, lại là người góp vốn, nhân viên thấy anh thì vội vàng nói: “Vâng, sếp Dương.”
“Bên ngoài còn chỗ không?”
“Không, khách bao cả rồi.”
Dương Khiêm Hòa à một tiếng, thuận miệng hỏi: “Ai tổ chức tiệc thế?”
Người nhân viên tự nhiên báo cáo hết: “Cậu hai của nhà họ Dương bao, bảo là cho tiểu thư nhà họ Thịnh ăn chơi.”
“Tiểu thư nhà họ Thịnh…” Dương Khiêm Hòa sờ cằm, hỏi một câu ngoài ý muốn: “Thịnh Văn Ngôn à?”