Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Bị Trói Định Với Hệ Thống Diễn Xuất - Phần 5: Vô Thanh Báo Thù 6

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-09-26 12:32:18
Lượt xem: 1,746

Tính theo thời gian, hẳn là lúc quay xong bộ phim trước, hóa ra sau đó anh ta đã đến đây.

“À, cô nói đạo diễn Bạch Ngọc à, anh ấy đã ở đây một năm đấy! Cô xem, giếng nước này đều là do anh ấy sửa chữa, lúc đó chúng tôi biết anh ấy chính là vị đạo diễn nổi tiếng đó thì thật sự giật mình. Chúng tôi đều rất thích “Bạo Vũ Vị Đình”, tuy trụ trì cảm thấy một số cảnh hơi m.á.u me… Nhưng phim mà, đều là giả thôi!”, chú tiểu trong chùa rất hoạt bát, tôi vừa hỏi đã thao thao bất tuyệt.

“Anh ấy đến đây làm gì?”

“Cũng giống như các cô thôi, à, lúc anh ấy đi mọi người đều rất tiếc nuối, trụ trì muốn thu nhận anh ấy làm đồ đệ chân truyền. Nhưng anh ấy nói chỉ đến đây vì mẹ anh ấy, nên không đồng ý.”

Tôi thật không ngờ một người như anh ta lại có thể ngồi bên ống nước rửa rau như vậy.

Rửa rau xong, lại phải đem phơi nắng cho khô.

“Sao chỉ còn lại năm con thế?”, chú tiểu cũng vây quanh hai lồng thỏ xem.

“Không ngờ thỏ khó nuôi như vậy.” Tôi cũng rất buồn bã.

Không ngờ chúng ăn phải ít rau thối rửa không sạch, ngày hôm sau đã đồng loạt lăn ra chết, may mà sau khi tôi ra sức cứu chữa, đã vớt vát được vài con.

Không chỉ vậy, mấy con thỏ này còn nhát gan vô cùng, chỉ cần nói to một chút, hoặc đột nhiên có tiếng bước chân, đều có thể khiến chúng sợ hãi co rúm lại thành một cục.

May mắn thay, sau một hồi luống cuống ban đầu, tôi đã nhanh chóng học được cách nuôi sống những con vật nhỏ này.

Mỗi buổi chiều, tôi đều thả chúng ra khỏi lồng, để chúng chơi đùa trong khu rừng trúc nhỏ đã được khai hoang.

Một tháng sau, tôi gọi điện cho Bạch Ngọc, hỏi anh ta khi nào tôi có thể quay lại đoàn phim.

Bạch Ngọc hỏi: “Còn lại mấy con thỏ?”

“…Ba con.”

“Chờ khi nào không còn con thỏ nào nữa.”

Cúp điện thoại, tôi lên mạng tra thử, tuổi thọ trung bình của một con thỏ là từ năm đến tám năm, những con thỏ sống lâu thậm chí có thể sống đến mười hai năm.

Tôi im lặng đỡ trán, lại gọi điện cho Vy Vy.

“Cuối cùng cũng liên lạc được với chị rồi, chị không sao chứ! Đạo diễn Bạch không cho chúng em gọi điện cho chị…”

Tôi đưa điện thoại ra xa một chút: “Cũng tạm được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-bi-troi-dinh-voi-he-thong-dien-xuat/phan-5-vo-thanh-bao-thu-6.html.]

“Không liên lạc được với chị cũng tốt, chị không biết đâu, gần đây có bao nhiêu phóng viên paparazzi vây quanh. Vụ án của Vệ Dao, bây giờ trên mạng đồn ầm ĩ, người ta nói là mèo báo thù!”

Cúp điện thoại, Vy Vy lập tức gửi cho tôi mấy đường link video, đồng thời dặn dò tôi: “Xem nhanh lên, lát nữa sẽ không còn đâu.”

Không biết video đã được chia sẻ bao nhiêu lần rồi, mở đầu là trong một căn phòng nhỏ tối om, ống kính máy quay rất thấp.

Trong hình ảnh lờ mờ có thể thấy vài con mèo chạy nhảy lung tung, và đầu t.h.u.ố.c lá lúc sáng lúc tối.

Đột nhiên, một đôi chân đi giày cao gót bước vào màn hình, tiếp theo là tiếng mèo kêu thảm thiết chói tai, âm thanh đó như muốn xé toạc não người ta. Mặc dù không thể nhìn thấy hình ảnh cụ thể, nhưng có thể tưởng tượng con mèo đang liều mạng giãy giụa như thế nào.

Giọng nói được xử lý qua thiết bị biến âm đang nói gì đó, nhưng hoàn toàn không nghe rõ.

Video phát được vài giây thì đột ngột dừng lại.

Không có mặt, làm sao có thể khẳng định người này là Vệ Dao?

Tôi nghi ngờ click vào video thứ hai, lần này ánh sáng không quá tối, đèn chiếu, đạo cụ và tấm chắn sáng được sắp xếp gọn gàng ở một bên, sự chỉn chu như vậy chỉ có thể đến từ một vị đạo diễn mắc chứng cuồng kiểm soát nào đó.

Là phòng làm việc mà tôi đã từng tham gia buổi thử vai.

Một bóng người đang ôm thứ gì đó ngồi trên ghế khóc nức nở, một lúc sau lấy điện thoại ra, nhưng vẫn không thể nhìn thấy phần trên vai.

Một lúc sau, người đó đứng dậy, để lộ chú thỏ trong lòng, sau đó bôi một lớp keo 502 lên bàn, ấn mạnh lông thỏ dính chặt vào đó.

“…Hừ… rè rè… rè rè… rè…” Tôi bật âm lượng lớn hết cỡ vẫn không nghe hiểu, nhưng đôi chân trong hình ảnh liên tục lùi về sau, hình như vấp phải thứ gì đó, khiến lòng bàn tay trái vô tình lộ ra một mảng nhỏ.

Fan của Vệ Dao từng cho rằng vết bớt đó là một bông hoa đào nhỏ, là minh chứng cho việc thần tượng sinh ra đã khác biệt.

“Dù sao nghe nói mấy video này đều là có người lôi ra từ dark web, Vệ Dao bây giờ… Nói khó nghe một chút, cô ta không chết, chưa chắc đã sống tốt hơn là chết.” Vy Vy có vẻ sợ hãi nói: “Nghĩ đến việc cô ta dùng khuôn mặt của chị làm ra những chuyện này, em thấy thật kinh khủng.”

Tôi trả lời vài tin nhắn công việc, rồi trả điện thoại cho trụ trì.

Trụ trì là một ông lão ngoài bảy mươi, đến cả lông mày cũng đã bạc trắng. Sức khỏe ông ấy vẫn còn khá tốt, tính tình hiền lành, không hề tỏ ra bề trên. Chú tiểu trong chùa rất kính trọng ông ấy: “Sư phụ tôi là người đại từ đại bi, ngay cả khi trời mưa, ông ấy cũng lo lắng mưa sẽ làm đau hoa lan của ông ấy!”

“Cảm ơn trụ trì.”

Ông ấy nhìn tôi ngẩn người, rồi quay sang chăm sóc đám hoa cỏ.

Nhìn dọc theo bậc thang, những bông hoa lan Hồ Điệp có cánh màu vàng kim, nhụy hoa màu trắng hồng, là giống hoa cực kỳ quý hiếm.

Loading...