Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Bị Trói Định Với Hệ Thống Diễn Xuất - Phần 4: Chúc Thọ 6

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-09-25 15:55:27
Lượt xem: 2,037

Khoảng mười một giờ đêm, điện thoại của tôi cuối cùng cũng reo lên. Giọng Cố Vị Phong nghe vô cùng gấp gáp: "Giác Hạ, đừng điều tra nữa. Em lái xe về đi, gần ba mươi năm nay khu vực này chỉ xảy ra một vụ án mạng nghiêm trọng, vụ án này rất mơ hồ, không liên quan gì đến em và anh cả, anh đoán chắc là anh đã nghĩ quá nhiều rồi."

"Vụ án gì vậy?"

Đầu dây bên kia im lặng một lát.

"... Anh không thể tiết lộ quá nhiều cho em. Anh chỉ có thể nói cho em biết điều mà người dân ở đây đều biết, đó là vụ án g.i.ế.c con 912."

【Ting. Ghi nhận vụ án mới: Vụ án g.i.ế.c con 912.

【Ting. Nhận được mười lăm điểm tích lũy...】

Hệ thống vang lên những tiếng ting ting vui vẻ trong đầu tôi.

"Vụ án cũng đã khép lại rồi, hung thủ là một người phụ nữ ba mươi tư tuổi... đã tự tay bóp c.h.ế.t đứa con mới năm tuổi của mình. Khi được phát hiện thì người mẹ đã bị rối loạn tâm thần nghiêm trọng, gần như phát điên. Mà xét theo thời gian thì lúc đó anh còn chưa ra đời."

Cố Vị Phong cười khổ: "Làm em phải vất vả chạy theo anh đến tận đây, mất mấy ngày trời, cuối cùng lại công cốc."

【Ting. Tóm tắt sơ bộ vụ án đã được cập nhật.】

Tôi cố gắng nói: "Mấy ngày nay em cũng nghe ngóng được kha khá chuyện. Anh biết không, cái làng Trường Thịnh đó sau này đã đổi tên thành làng Vĩnh Phúc, hơn nữa... theo lời đồn đại, dân làng đó đều rất giàu có, giàu một cách bất thường.

"Hơn nữa em đã tìm được cách để đi theo xe tải vào làng Vĩnh Phúc xem sao."

Tôi cảm nhận được giọng nói của mình dần trở nên căng thẳng: "Cố cảnh sát, anh có tin em không? Em cảm thấy vụ án này không đơn giản như vậy. Tất nhiên, em không phải là người chuyên nghiệp, nếu anh đánh giá việc này quá nguy hiểm, sẽ gây thêm phiền phức cho các anh, em sẵn sàng nghe theo sự sắp xếp, lập tức về nhà."

Đầu dây bên kia im lặng lâu hơn.

"Em không biết sắp xếp của các anh thế nào, bây giờ em đang giả làm phụ nữ có thai, sẽ không ai đề phòng em. Anh biết đấy, em từng làm nội gián, sẽ không liều lĩnh hành động, các anh cũng có thể hỗ trợ em. Như vậy sẽ tốt hơn là em xông vào một cách thiếu suy nghĩ, hoặc là em về nhà rồi các anh lại tìm cách điều tra."

"... Tôi thấy cũng được."

Đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông lạ, rõ ràng cuộc gọi này đang được bật loa ngoài: "Chúng tôi đã đến làng Vĩnh Phúc điều tra mấy lần, đều bị toàn bộ dân làng chống đối quyết liệt... thậm chí có lần thằng học trò của tôi còn chưa vào được làng đã bị tạt phân rồi..."

Cố Vị Phong cười khẽ ở đầu dây bên kia: "Thấy chưa, tôi đã bảo là cô ấy còn hữu dụng hơn cả người của anh mà."

-

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-bi-troi-dinh-voi-he-thong-dien-xuat/phan-4-chuc-tho-6.html.]

Đây là lần đầu tiên xuất hiện một vụ án mạng mà hệ thống không ghi nhận.

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu tôi khi đang cuộn tròn trong thùng xe bán tải.

"Rốt cuộc trước đây là ai ghi nhận những vụ án này? Hay là, mỗi tên sát nhân trước khi g.i.ế.c người đều từng có hệ thống này trong người? Nhưng nếu là tự động tải lên thì không thể nào có vụ án không được ghi nhận..."

Giữa cơn gió lạnh buốt, tôi run cầm cập, khó khăn trò chuyện với hệ thống trong đầu.

Nhưng hệ thống chỉ phát ra những âm thanh báo hiệu lạnh lùng.

Nó không thèm để ý đến tôi.

Tôi chuyển sang xem lại tư liệu vụ án mà hôm qua họ cho tôi xem, những tư liệu này thường không được phép chụp ảnh hay quay phim, chỉ có thể xem bằng mắt.

Nhưng tôi có hệ thống, nên đã ghi lại hết vào trong đầu.

Những bức ảnh đó là của một cậu bé đã chết, toàn thân cậu bé tái nhợt, xương n.g.ự.c bị cạy ra và có rất nhiều vết thương, trông như đã phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng, không thể tưởng tượng nổi.

Những hình ảnh đó m.á.u me, ghê rợn.

Đội trưởng cho tôi xem ảnh vẫn luôn quan sát biểu cảm của tôi, tôi đoán là anh ta đang đánh giá tâm lý của tôi.

Anh ta đâu biết tôi đã từng xem bao nhiêu bức ảnh về những tội ác bạo lực, trực diện nhất của con người, ban đầu tôi đã nôn thốc nôn tháo, nhưng giờ thì chai lì rồi.

Suy cho cùng, con người chỉ là một sinh vật yếu ớt và nhỏ bé.

Làn da của họ không được bao phủ bởi vảy, ngay cả một tờ giấy sắc nhọn cũng có thể cắt đứt; răng của họ đã thoái hóa và trở nên cùn mòn, đôi khi chỉ cần vài viên đá lạnh cũng khiến họ đau đớn; họ sở hữu bộ não siêu việt, nhưng lại tạo ra nền văn minh và tội ác mà chính họ cũng không thể kiểm soát.

"Hung thủ rất kiên quyết, mỗi vết thương ở đây đều rất gọn gàng dứt khoát. Thậm chí có thể nói, khi hung thủ ra tay nhát d.a.o đầu tiên, nạn nhân đã c.h.ế.t ngay lập tức, những vết thương còn lại giống như một kiểu trút giận, thị uy hơn."

Tôi đã vượt qua thử thách.

"Làng Trường Thịnh sau vụ án đó đã bị người dân xung quanh kỳ thị và bài xích, sau này liền đổi tên. Ngôi làng nằm dựa lưng vào núi, đường vào làng chỉ có một con đường duy nhất, dần dần, họ trở nên biệt lập với thế giới bên ngoài..."

Càng đến gần ngôi làng, con số ác ý trong đầu tôi càng tăng cao đến mức không thể tin nổi.

Đây không phải là giá trị của một người, mà là của cả ngôi làng.

Loading...