Tôi Bị Trói Định Với Hệ Thống Diễn Xuất - Phần 3: 99% Xác Suất Giết Người 7
Cập nhật lúc: 2024-09-24 12:37:01
Lượt xem: 3,116
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác nhờn nhờn.
Dầu mỡ bao trùm toàn bộ hai bàn tay.
Tôi chà xát hai tay lên giẻ lau thật mạnh, nhưng không hề có chút thuyên giảm nào, bởi vì giẻ lau cũng đã bẩn đến mức không ra hình thù gì rồi.
Cúi đầu đeo găng tay vào, tôi cảm thấy tầm nhìn trước mắt rất tối - hóa ra thị lực của mắt trái dường như có chút vấn đề, luôn có một đám đen sì sì.
"Cút đi, đừng có ở đây chắn đường tao."
Bên chân có một cục thịt sống, tôi dụi mắt thật mạnh cũng không nhìn rõ lắm, nhưng dựa vào một loại cảm giác quen thuộc và trực giác nào đó mà đá một cái.
"Bố... mẹ đi đâu rồi? Con đói bụng quá..."
Cục thịt đó không biến mất như thường lệ, ngược lại còn dây dưa không dứt.
Nhắc đến "mẹ", tôi càng thêm tức giận, đó không phải là một cục thịt tốt, không biết lúc nào sẽ âm thầm bốc mùi.
"Cút!"
Sự quấy rầy cuối cùng cũng dừng lại, thế giới trở lại yên tĩnh.
Tuy nhiên, làm việc cũng là một việc khiến người ta nản lòng, liên tục cúi người chặt thịt cũng khiến cột sống của tôi đau nhói từng cơn. Tôi chợt nhận ra, các nạn nhân đều là trẻ con hoàn toàn là do yếu tố khách quan về sinh lý của hung thủ.
Với một cơ thể và thị lực như thế này, gần như không thể ra tay thành công với bất kỳ người trưởng thành nào.
Những khối thịt lực lưỡng, những khối thịt hung dữ, những khối thịt ồn ào...
Phần lớn các khối thịt đều tỏa ra mùi không mấy dễ chịu, mồ hôi chua lòm khi chạy nhảy, mùi khét lẹt khi nổi nóng, lẫn vào trong đó luôn khiến người ta thở không thông.
Bên trái sân khấu, bên cạnh cửa hàng thịt có một chiếc radio hỏng một nửa, đang phát ra âm thanh vừa đủ nghe.
"Rè rè... Thành phố đã xảy ra nhiều vụ mất tích... rè rè... Xin hãy trông chừng con cái của mình...
"... Chuyên gia... nhìn nhận thế nào về...
"Chúng tôi đã thấy một loại tội phạm trong sách tâm lý học tội phạm... họ coi những con người khác là...
"Một món đồ vật, một công cụ, hoặc là một sự tồn tại thấp kém hơn họ.
"Rè rè..."
Tôi bực bội lau mồ hôi trên trán, khiến cả mặt cũng nhờn nhợt: "Phải nhập thêm hàng. Lại hết thịt rồi."
"Diễn cái gì vậy." Chương trình cố tình cắt ra vài cảnh quay khán giả tại hiện trường đang chất vấn: "Cảm giác không giống hung thủ chút nào."
Khán giả nam ra vẻ am hiểu mà nhận xét: "Tôi thường xem phim nhiều, kẻ g.i.ế.c người hàng loạt biến thái thường thích nghe nhạc cổ điển, lắc lư đầu, cười rất kỳ dị..."
Tuy nhiên, tất cả những điều này tôi đều không biết.
Sân khấu cách tôi rất xa rất xa.
Những con búp bê nhảy nhót trước mặt tôi.
Rất nhanh tôi đã nhắm được khối thịt mới.
"Chú ơi, ở đây thật sự có chân giò hun à..."
Ánh đèn chuyển đổi, đường ray xe lửa bên cạnh tỏa ra ánh sáng trắng bạc.
Hung thủ trên sân khấu c.h.é.m trúng vai trái của con búp bê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-bi-troi-dinh-voi-he-thong-dien-xuat/phan-3-99-xac-suat-giet-nguoi-7.html.]
Con búp bê bắt đầu bỏ chạy, trốn nấp.
Ban đêm, tôi gần như là một người mù, mọi thứ đều mờ ảo.
Còn trước mặt tôi, khối thịt sống đang tập tễnh chạy về phía khu rừng.
"Ra đây...
"Cứ coi như là bí mật giữa cháu và chú... đừng nói với ai cả.
"Nếu không nghe lời, chú sẽ đến nhà cháu... đến lúc đó... chú sẽ g.i.ế.c bố mẹ cháu... còn có em trai em gái cháu nữa... chú đã nhìn thấy chân cháu rồi."
Tiếng đá lăn.
Tôi đi về phía đó.
"Vẫn không chịu ra sao?"
Ký ức tương tự lóe lên liên tục, tôi không nhịn được lại chà xát tay lên ống quần.
Cậu bé đi ra.
Cả khán phòng im lặng.
Đây cũng không phải là lời thoại trong kịch bản.
Nhiều nạn nhân trong vụ án Ngân Uyên là "trẻ em có vấn đề", về vấn đề tại sao không trốn khỏi nhà hung thủ, nhiều người từng cho rằng chúng không muốn đi học, không muốn bị quản giáo, thậm chí là vì ham được xem tivi nên mới cam tâm tình nguyện sống ở nhà hung thủ.
"Cháu đi theo chú... chú đừng đi tìm bọn họ."
Chưa từng có ai biết,
Những đứa trẻ bị coi là hư hỏng này, vì mong muốn bảo vệ gia đình, đã lựa chọn tự mình bước đến cái chết.
-
Sau khi chương trình chính thức phát sóng, Tiểu Ý, người đóng vai cậu bé, đã nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Đồng thời, đoạn phim diễn xuất của tôi cũng được lan truyền khắp mạng:
【Trời ơi!! Sao tôi lại nổi da gà thế này?】
【Tôi hiểu tôi hiểu, cảm giác đó giống như... hung thủ lúc đó thật sự đã nói như vậy, đứa trẻ cũng thật sự bị dọa sợ rồi...】
Phòng livestream của các blogger video ngắn ồ ạt tăng người xem.
【Streamer ăn bàn phím! Ăn bàn phím!】
【Giác Hạ lần này ai xem xong mà không khen một câu đỉnh quá cơ chứ!】
【Ha ha ha ha ha ha ha cái này không phải là diễn hay nữa rồi, tôi xem xong ôm con tôi cả đêm!】
【Vả mặt rồi chứ? Người ta ứng biến cũng không tệ, chỉ là trước đây không gặp được kịch bản hay thôi...】
Tối hôm đó, đoàn làm phim đã mua ồ ạt các hashtag #GiangGiácHạLộiNgượcDòngVảMặt#, #PhảnDiệnGiangGiácHạ# vân vân, leo lên top đầu các bảng xếp hạng.
Còn biến cố của Hứa Nguyện giữa chừng chương trình cũng bị áp chế dưới làn sóng này.
Mặc dù vậy, trên mạng vẫn có không ít tin đồn thất thiệt về Hứa Nguyện.
Còn cộng đồng fan "Hứa Nguyện Tinh" của cậu ta cũng nhanh chóng biến mất.
Sau khi biểu diễn xong, tôi im lặng trở về hậu trường.