Tôi Bị Trói Định Với Hệ Thống Diễn Xuất - Phần 3: 99% Xác Suất Giết Người 4
Cập nhật lúc: 2024-09-24 12:35:49
Lượt xem: 2,926
Có người đầu tiên lên tiếng, những người sau sẽ dễ dàng hơn. Thực tập sinh Tiểu Ý cao 1m75, nhận vai cậu bé nam chính, và cũng chỉ có cậu ta cuối cùng sẽ bỏ mũ thú bông ra.
Các thực tập sinh khác cũng lần lượt chọn những con thú bông khác nhau.
“Các thầy phụ trách đạo cụ đừng vội mắng đừng vội mắng, cảnh quay của chúng tôi quả thực hơi phức tạp…”
Dù sao, lần đầu tiên làm huấn luyện viên diễn xuất, tôi vẫn hy vọng có thể làm tốt nhất có thể.
Buổi tập đầu tiên nhanh chóng diễn ra.
Cảnh quay đầu tiên là vô số bong bóng được máy thổi tạo ra bay lên.
Hứa Nguyện bước lên sân khấu, cậu ta mặc một bộ quần áo cũ của người bán thịt, đeo tạp dề đã giặt đến bạc màu, đi ủng đen.
Tuy nhiên, cậu ta trông không giống một kẻ g.i.ế.c người mà mọi người thường nghĩ, thậm chí vẻ ngoài có phần u ám nhưng điển trai của cậu ta cũng trở nên tầm thường hơn.
“Không mua thì đừng có sờ mó lung tung, lát nữa tôi còn phải bán đấy.”
Tôi đứng bên cạnh sững sờ, đây không giống với lời thoại trong kịch bản!
Tiểu Ý mặc bộ đồ gấu xám rõ ràng cũng ngẩn người vì sự thay đổi đột ngột này, nhưng lúc này cậu ta cũng không có lời thoại, nên đành tiếp tục ôm quả bóng đầy màu sắc giả vờ chơi đùa bên cạnh.
Cắt thịt. Lóc xương. Đóng gói. Cắt thịt. Lóc xương. Đóng gói.
Hứa Nguyện làm việc một cách máy móc trên một cái thớt tưởng tượng khổng lồ, trông có vẻ mệt mỏi như thể đã g.i.ế.c cá ở siêu thị Big C ba mươi năm.
Hung thủ trong vụ án Ngân Uyên là một người bán thịt, nghe nói đã làm nghề này hơn hai mươi năm ở địa phương, trước khi bị bắt, không ít người hàng xóm vẫn cho rằng hắn là một người đàn ông lạnh lùng nhưng tốt bụng. Sau khi vợ bỏ đi theo người khác, hắn vẫn một mình vất vả nuôi con trai khôn lớn.
“Dao phải áp sát vào mép xương, như vậy sẽ đỡ tốn sức và dứt khoát hơn.”
Hứa Nguyện hơi cúi đầu nói gì đó với không khí.
“…Đều như nhau cả thôi.” Cậu ta có vẻ mất kiên nhẫn: “Không có gì khác biệt.”
Tiểu Ý lại ném bóng vài cái, vụng về chạy đến quầy hàng một lần nữa.
“Chú ơi, mẹ cháu bảo cháu ra mua hai cái chân giò.”
“Muộn thế này rồi à?” Hứa Nguyện ngẩng lên nhìn: “Giờ không có, phải đợi lát nữa.”
“Vâng ạ…” Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu: “Hôm qua tuyết rơi lạnh quá, hôm nay mẹ cháu mới bảo cháu ra mua chân giò về hầm cho chúng cháu ăn.”
Hứa Nguyện không trả lời, rõ ràng là không có hứng thú trò chuyện với một đứa trẻ vài tuổi.
“Chú ơi, chú có thấy Tiểu Huy ở gần đây không ạ? Cậu ấy là bạn thân của cháu, nhưng cháu đã mấy hôm không thấy cậu ấy rồi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-bi-troi-dinh-voi-he-thong-dien-xuat/phan-3-99-xac-suat-giet-nguoi-4.html.]
“Không thấy.”
Quả bóng của chú gấu xám lăn xuống: “Chú ơi, cháu còn chưa nói cậu ấy trông như thế nào mà.”
Hứa Nguyện dùng khăn lau sạch thớt, chậm rãi ngẩng đầu lên: “Chân giò còn một ít, cháu lại đây lấy với chú nhé.”
-
Khi những con thú bông nhảy múa một cách buồn cười trên sân khấu, tôi vẫn còn bồn chồn không yên.
Tập luyện đến tận khuya, các thực tập sinh đều đã kiệt sức.
Mặc dù vậy, đây cũng không phải là điều gì đáng để khoe khoang, xét cho cùng thì tỷ lệ đầu tư thu hồi trong ngành này thực sự quá cao, than phiền nữa thì có vẻ không biết điều.
Những người khác hoặc ngồi hoặc nằm, tôi liếc nhìn Hứa Nguyện – cậu ta đang liên tục rửa tay bên bồn rửa.
Tôi không nhịn được mà đánh thức hệ thống sát nhân trong đầu: 【Tuy tính cách cậu ta hơi kỳ lạ, nhưng liệu có nhất định sẽ g.i.ế.c người không? Không phải vẫn còn 1% xác suất sao?】
Hệ thống vừa định trả lời thì bị cắt ngang, Hứa Nguyện tắt vòi nước, đi tới.
“Chị Giác Hạ, không mệt sao?”
“Cũng bình thường…”
Tôi bỗng cảm thấy áp lực kỳ lạ: “Lúc em diễn, cảm giác nhập vai rất mạnh. Em rất hiểu về vụ án này sao?”
Hứa Nguyện không trả lời, ngược lại hỏi: “Sao chị lại hỏi vậy?”
“Vì mấy câu thoại em đột nhiên sửa… thực sự rất giống những gì hung thủ sẽ nói.”
Cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi, đôi lông mày sắc bén trở nên dịu dàng hơn vì mái tóc hơi rối bù, thoang thoảng mùi xà phòng: “Vậy à.”
“Chị xem trong hồ sơ của em, em cũng không phải người ở Ngân Uyên.”
Hứa Nguyện: “…”
Cậu ta đúng là bậc thầy phá vỡ bầu không khí, trước ống kính, tôi vẫn cố gắng tạo ra tư liệu quay cho chương trình: “Sao em lại nghĩ đến việc tham gia chương trình này?”
Về lý thuyết, trong những phân đoạn kiểu này, thí sinh thường sẽ rưng rưng nước mắt kể về ước mơ của mình, về việc mình yêu thích diễn xuất như thế nào.
“Cần tiền.” Hứa Nguyện nói thẳng: “Em gái em bị bệnh.”
“…Em không thích diễn xuất sao?”
“Không…” Hứa Nguyện có vẻ như đang thực sự bối rối: “Diễn xuất và nói dối rất giống nhau đúng không? Giống như Tiểu Huy, và những đứa trẻ khác, cái c.h.ế.t cuối cùng của chúng cũng là do chìm đắm trong màn kịch của hung thủ.”