Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Bị Trói Định Với Hệ Thống Diễn Xuất - Phần 2: Chú Cừu Đen Bị Lạc 9

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-09-23 13:50:29
Lượt xem: 4,112

Lúc này tôi mới chú ý đến bên cạnh ông ta còn có một thanh niên.

Anh ta mặc áo sơ mi đen và vest đen, làm nổi bật làn da trắng sứ ở cổ và cằm. Đạo diễn Bạch Ngọc cụp cây dù cán dài màu đen lại, ngẩng đầu nhìn tôi từ xa.

Anh ta sẽ làm gì đây?

Giả vờ là một người nhiệt tình bình thường, vừa nói lời an ủi vừa đỡ người dưới đất dậy ư?

Hay là làm ra vẻ mặt buồn bã, đau lòng?

Thế nhưng anh ta không nói một lời, chỉ thản nhiên vuốt phẳng nếp nhăn trên mặt dù.

"Vương tổng, xin chia buồn cùng ông, ông cũng phải bảo trọng sức khỏe!" Ngô Tận Trần nhanh tay nhanh mắt đỡ Vương tổng đang quỳ dưới đất dậy.

Nhưng Vương tổng đột nhiên hất tay anh ta ra, mắt đỏ ngầu: "Con gái tôi chính là học theo bọn chúng mới hư hỏng!"

Vương Đình là con gái duy nhất của nhà họ Vương, tình cha con này khiến không ít người trong đoàn phim đỏ hoe mắt.

Nhưng tôi lại nghĩ, bọn họ có biết những người phụ nữ mà họ săn đuổi trên bàn rượu cũng là con gái của người khác không?

"Cậu còn trẻ như vậy mà diễn xuất đã rập khuôn, máy móc rồi."

Bạch Ngọc cuối cùng cũng cất cây dù đi, thản nhiên nói với Ngô Tận Trần bên cạnh.

Không một ai trong đoàn phim dám lên tiếng.

Đoàn phim coi như tạm ngừng hoạt động.

Ngồi trong phòng hóa trang, Bạch Ngọc ngoan ngoãn bưng cốc nước nóng tôi rót cho anh ta, hơi nước làm ướt hàng mi dài của anh ta.

"Anh nghỉ phép xong rồi à?"

"Ừ, mấy người chiếu tập thử cho ban lãnh đạo và người phụ trách của đài truyền hình xem, bọn họ đều không hài lòng lắm về chất lượng của bộ phim này. Đang cân nhắc đổi đạo diễn, tìm người trong ngành, nên bảo anh đến xem thử."

"Vậy anh..." Tôi nhìn anh ta với vẻ mong đợi.

Bạch Ngọc cười dịu dàng vô hại: "Không nhận đâu, kịch bản dở tệ, cứ để nó c.h.ế.t yểu đi."

Tôi thở dài: "Em chỉ muốn thử sức với vai phản diện thôi."

"Nếu đoạn vừa rồi mà phát sóng thật, sẽ có rất nhiều khán giả thật sự căm ghét em đấy."

"Cảm ơn, nhưng mà... Sao anh lại ăn mặc thế này?"

Anh ta bình tĩnh nói: "Anh vừa tham dự đám tang của Vương Đình xong."

-

"Vụ án nữ sinh trường Dụ Đức" sau khi được khởi tố đã gây xôn xao dư luận.

Những người tốt bụng đã tự phát tổ chức hoạt động tưởng niệm cho cô bé, cổng trường, dưới tượng Khổng Tử thường xuyên có những bó hoa trắng được đặt ở đó.

"Bạch đạo diễn, anh vừa về nước, không để em mời anh ăn một bữa cơm thì thật là không phải phép." Tôi cười tủm tỉm dẫn anh ta ra bãi đỗ xe.

Bạch Ngọc liếc nhìn chiếc xe Haval cũ kỹ trước mặt, hơi nhíu mày: "Đây không phải xe của em đúng không?"

"Đúng vậy, là xe của Cố cảnh quan."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-bi-troi-dinh-voi-he-thong-dien-xuat/phan-2-chu-cuu-den-bi-lac-9.html.]

Lên xe, ngăn đựng đồ ở ghế phụ và bảng điều khiển trung tâm chất đầy đủ loại kẹo: kẹo cao su, kẹo cola, kẹo chanh, kẹo bạc hà... đủ thấy chủ xe là người hảo ngọt và tham ăn đến mức nào.

Bạch Ngọc trầm ngâm: "Anh về nước là để chuẩn bị cho bộ phim mới."

"Vậy thì tốt quá, fan của anh chắc đang mong chờ lắm rồi! À đúng rồi, em còn phải tiện đường trả xe cho Cố cảnh quan."

"Ừ, dù sao anh ấy cũng là người ngoài ngành, dính líu nhiều quá không tốt."

Tôi buồn chán chờ đèn đỏ, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng.

Đèn xanh nhấp nháy.

Tôi vừa định khởi động thì thấy một bóng người lao nhanh đến trước đầu xe!

Tôi đạp phanh gấp.

Người đó là một bà lão tóc bạc trắng, trên cổ đeo một tấm biển đỏ lớn, trông không giống người ăn vạ. Tôi vừa mở cửa xe, bà ta đã òa khóc lao vào cửa: "Cảnh sát ơi! Xin cô làm chủ cho con bé nhà tôi! Nó bị kẻ xấu hãm hại! Nó oan uổng mà!"

Tôi lùi lại hai bước, toát mồ hôi lạnh: "Bác gái, bác, bác nhận nhầm người rồi, cháu không phải chủ xe..."

Bà lão nước mắt lưng tròng, một bên mắt có màu rất nhạt, trông như bị mù.

"Con bé nhà tôi vô tội... Nó ngoan như vậy, cho nó mười nghìn lá gan nó cũng không dám bắt nạt bạn học, nó ngay cả g.i.ế.c gà cũng không dám..."

"Con gái bác tên là gì?"

"Hoàng Lệ."

Tiếng còi xe phía sau vang lên inh ỏi.

"Thế này, bác lên xe trước đi, có chuyện gì thì nói rõ với các đồng chí công an, chắc chắn họ cũng sẽ không bắt nhầm người đâu. Cháu đưa bác đến gặp anh ấy."

Tôi dìu bà lão lên ghế sau.

Trên đường đến đồn cảnh sát, bà lão gần như khóc đến mù cả mắt còn lại.

"Cố Vị Phong, mau ra đây, hình như có liên quan đến vụ án, có người chặn xe anh trên đường!"

Cố Vị Phong hôm nay hiếm khi không ăn mặc như ngôi sao phim Hong Kong, mà mặc đồng phục chỉnh tề. Anh ta bóp sống mũi, gật đầu: "Được, vào đi."

Tuy không ai tiết lộ tiến độ vụ án cho chúng tôi, nhưng có thể cảm nhận được từ bầu không khí -

Hình như họ đã rất gần, rất gần với việc phá án rồi.

Trên mặt ai nấy đều là vẻ nhẹ nhõm.

Cố Vị Phong rất trẻ con, cố gắng nhốt Bạch Ngọc trong xe.

"Cảnh sát ơi, con bé nhà tôi không thể làm chuyện xấu được... Tôi một tay nuôi nó lớn..."

"Hiện tại chúng tôi chỉ muốn hỏi cô bé một vài câu."

Tôi nhớ Hoàng Lệ đứng ở vị trí khá cao trong bảng điểm đó.

Vì vậy, trường Dụ Đức đã đặc cách nhận cô bé vào học, còn miễn học phí cho cô bé.

"Anh Phong, cô bé cứ không chịu hợp tác, giờ còn yêu cầu giám định tâm thần... Không nói một lời nào!" Một người cấp dưới chạy đến phẫn nộ nói.

Cố Vị Phong khựng lại, ánh mắt dừng trên người bà lão một lát: "Vậy để tôi hỏi."

Loading...