Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Bị Trói Định Với Hệ Thống Diễn Xuất - Phần 1: Hệ Thống Diễn Xuất 6

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-09-22 20:26:04
Lượt xem: 5,588

Mọi người lập tức tản ra như chim chóc.

Quả nhiên, dù đạo diễn có vẻ ngoài ôn hòa đến đâu, thì bản chất vẫn là ác ma.

Tôi quét mắt nhìn quanh phim trường, quả nhiên không thấy Trịnh Nam Châu.

Tôi cũng không phải là quan tâm đến anh ta, chỉ là cảm thấy gần đây anh ta rất kỳ lạ.

Sau khi sử dụng Chỉ số ác ý, tôi phát hiện ra rằng, hầu như giữa người với người đều có ác ý, mặc dù con số đó đa phần là rất nhỏ, không đáng kể.

Anh quay phim ghét diễn viên luôn phải quay đi quay lại, trợ lý nhỏ bực mình với những ngôi sao lớn lúc nào cũng vênh váo, ngay cả người qua đường cũng sẽ chán ghét đoàn phim chiếm dụng đường sá công cộng…

Sau khi mở khóa kỹ năng này, mới có thể trực quan hiểu rõ một điều.

Địa ngục chính là người khác.

Chỉ có một người là ngoại lệ.

Bạch Ngọc.

Chỉ số ác ý của anh ta với tất cả mọi người đều bằng không.

Nghĩ lại thì, những phản ứng cảm xúc mà người bình thường nên có, anh ta chưa bao giờ bộc lộ ra.

-

Chớp mắt đã đến lúc thử vai lần hai.

Không biết trong khoảng thời gian này ai đã tiết lộ tin tức, tung tin tôi cũng tham gia thử vai lên mạng.

Một hòn đá khuấy động ngàn cơn sóng.

Hình như tôi đúng là “thể chất dễ bị anti” thật, ngày nào cũng bị người ta treo lên hot search chửi bới.

“Cô ta không phải vào tù rồi sao? Sao lại ra ngoài nhảy nhót nữa rồi?”

Biên tập viên của trang tin lá cải vừa uống trà sữa vừa gõ chữ đầy nhiệt huyết: “Sốc! Bình hoa di động của giới giải trí định gạ gẫm với đạo diễn nổi tiếng, nếu được chọn đóng phim tôi sẽ livestream ăn bàn phím!”

“Thật sự uống nhầm thuốc rồi à? Chạy đi đóng phim hình sự?”

Tôi cảm thấy bực bội, bảo công ty chính thức bác bỏ tin đồn.

Tuy rằng diễn xuất của tôi có hơi tệ, nhưng bản thân tôi vẫn là một nghệ sĩ trong của giới giải trí, tuân thủ pháp luật, nộp thuế đúng hạn nhé!

Phòng thử vai là một không gian kín, ở giữa có một tấm kính một chiều.

Sau khi diễn viên bước vào sẽ không nhìn thấy đạo diễn, đạo diễn casting, nhà sản xuất, v.v. đang ngồi bên ngoài, để tránh bị ảnh hưởng quá nhiều bởi các yếu tố bên ngoài.

Cảnh thử vai được chọn là một cảnh quan trọng, đó là cảnh nữ chính gặp phải hung thủ bám theo khi đang trên đường đưa ô, nhưng may mắn trốn thoát.

Tôi thử vai cuối cùng.

Xét về tuổi tác, tôi và Ôn Ý là phù hợp nhất.

Ôn Ý rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cơ hội này.

Sau khi bắt đầu thử vai, cô ta mặc một chiếc áo mưa màu vàng nhạt, đi ủng cao su trắng, tay cầm một chiếc ô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-bi-troi-dinh-voi-he-thong-dien-xuat/phan-1-he-thong-dien-xuat-6.html.]

Cách phối màu khiến cô ta rất nổi bật.

Cô ta đi trong con hẻm nhỏ, vén đuôi tóc ướt ra sau tai. Sau khi nhận thấy có gì đó không ổn, cô ta bước nhanh hơn, vẻ mặt hoảng sợ và lo lắng.

Ôn Ý vừa đi vừa vội vàng kéo áo mưa lại, để thể hiện sự vội vàng, bên trong cô ta chỉ mặc một chiếc áo hai dây.

“A—”

Cô ta bị tấn công từ phía sau, hoảng sợ đạp loạn xạ, loạng choạng bò dậy.

Áo mưa bị xé rách trong lúc giãy giụa, biểu cảm của cô ta thay đổi vô cùng phong phú.

Từ tuyệt vọng đến đau đớn, rồi đến tê liệt, cuối cùng là sự vùng vẫy để giành lấy tia hy vọng cuối cùng.

Cô ta diễn xong, tôi liếc nhìn nhà sản xuất đang ló đầu ra từ cánh cửa, hình như gật đầu hài lòng.

Tôi muốn nhìn kỹ hơn phản ứng của những “giám khảo” còn lại, nhưng cánh cửa lại đóng sập lại.

Tôi căng thẳng đến mức bắp chân sắp chuột rút.

Cuối cùng cũng đến lượt tôi.

Tôi không chuẩn bị quần áo đặc biệt, mà 【ting】 một tiếng, chuyển sang góc nhìn của nạn nhân của hung thủ.

Đi trong con hẻm.

Nắm chặt chiếc ô định mang đến cho chồng.

Gió mạnh thổi bay cả tán ô, đi đường cũng rất khó khăn.

Không nhanh.

Trong một đêm mưa bão như vậy, tôi ngồi xổm xuống lau sạch một miếng bùn đen dính trên giày. Nhưng khi ngẩng đầu lên lại đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó.

Sau cơn hoảng sợ ban đầu, lại nở một nụ cười.

Tôi đi về phía đó vài bước, đưa chiếc ô trong tay ra.

Cứ như vậy vừa đi vừa trò chuyện, đi qua góc cua, tôi cảm thấy có gì đó không ổn ở phía sau.

Lần này nỗi sợ hãi tột độ bóp nghẹt trái tim tôi, và thứ gì đó dường như vỡ vụn trước mắt.

Đôi ủng cao su luôn được nhấc lên cuối cùng cũng chạm đất.

“Rầm!”

Cánh cửa phòng thử vai bị đẩy mạnh ra.

“Cô đang diễn cái gì vậy?” Cố Vị Phong không biết từ đâu xuất hiện, hùng hổ xông đến trước mặt tôi, túm lấy cổ áo tôi, “Cô đang đưa ô cho ai? Rốt cuộc cô biết cái gì!”

“Tiểu Phong!”

Một ông lão tóc bạc trắng phía sau lên tiếng ngăn cản.

“Sư phụ! Cô ta…”

Bạch Ngọc nhắm mắt lại, rồi mở ra. Anh ta vẫn giữ một nụ cười nhạt: “Tất cả các buổi thử vai đến đây là kết thúc.”

—Tôi thậm chí còn chưa diễn xong.

Loading...