Tôi Bị Đưa Cho Nhà Đồ Tể - 10 (Hết)

Cập nhật lúc: 2025-04-15 03:52:53
Lượt xem: 8,605

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc tôi về quê ăn Tết, Chu Diễm Hồng đến gõ cửa nhà tôi. 

 

Tề Vạn Tài đi sau lưng bà ta, hoàn toàn khác với hình ảnh trong trí nhớ của tôi. 

 

Bây giờ Tề Vạn Tài đầy râu ria, nét mặt trơ lỳ, trông như người đã bị cuộc đời vùi dập đến mức mất hết hy vọng. 

 

Vừa thấy bố mẹ tôi mở cửa, Chu Diễm Hồng lập tức nở nụ cười nịnh nọt, hai tay không ngừng đẩy Tề Vạn Tài về phía trước.

 

“Ôi chao, lão Triệu này, tôi thấy mấy năm nay nhà ông cũng không có con trai, hay là... ông xem thằng Vạn Tài nhà tôi thế nào?” 

 

“Vạn Tài nhà tôi, dù hồi đi học có bị game mê hoặc, bỏ lỡ cơ hội vào đại học tốt, nhưng làm ăn thì đầu óc cũng lanh lợi lắm đấy.” 

 

Tề Vạn Tài ngẩng đầu lên, vẻ mặt có phần mơ hồ. 

 

Bố tôi thì sắc mặt lạnh tanh. 

 

“Chu Diễm Hồng, bà có ý gì đây?” 

 

Chu Diễm Hồng đẩy Tề Vạn Tài về phía bố tôi. 

 

“Con trai thì chắc chắn vẫn tốt hơn con gái rồi đúng không? Hơn nữa, trại heo mà có thêm một thằng con trai giúp đỡ chẳng phải càng tốt à?” 

 

“Duyệt Tâm cũng lớn rồi, tôi cũng nhớ con bé lắm.” 

 

“Hay là, tôi đưa Vạn Tài cho nhà ông, còn ông trả Duyệt Tâm lại cho tôi?” 

 

Lúc này bố tôi mới hiểu rõ ràng ý đồ của Chu Diễm Hồng — hóa ra là thấy tôi kiếm tiền cho bố mẹ, giờ lại muốn đổi tôi về. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Bố tôi lập tức nhổ toẹt một bãi nước bọt về phía Chu Diễm Hồng. 

 

“Tôi *phì* vào mặt bà! Bà nghĩ tôi ngu lắm à, lấy một đứa con gái ngoan ngoãn như thế này mà đổi lấy cái thằng ngu còn hơn heo kia?” 

 

“Chu Diễm Hồng, bà còn là người không đấy? Bà có coi con mình là con người không? Muốn cho là cho, muốn đổi là đổi? Tôi còn tưởng bà chỉ nhẫn tâm với đứa mình không nuôi, ai ngờ Vạn Tài là đứa bà tự tay nuôi lớn, vậy mà bà cũng nỡ đem cho đi! Bà đúng thật là không ra cái thể thống gì!”

 

Tề Vạn Tài cũng hiểu ra, vì sao Chu Diễm Hồng lại ngọt nhạt dỗ dành để đưa anh ta từ Quảng Đông quay về. 

 

Hóa ra là bởi bà ta thấy anh ta không kiếm ra tiền nữa, không còn giá trị gì, nên muốn đem anh ta đi đổi lấy đứa con gái mà trước đây bà ta từng coi là vô dụng. 

 

Tề Vạn Tài tức đến run người. 

 

“Mẹ, con thật sự nhìn thấu rồi. Tại sao con không bao giờ thi được hơn Triệu Duyệt Tâm, vì con không có điểm nào bằng được cô ấy cả. 

 

“Mà lý do sâu xa nhất, chính là vì mẹ với bố căn bản không thể nào bằng được chú Triệu và thím.” 

 

“Nếu con có quyền chọn bố mẹ, con chẳng cần mẹ đem con tới đây ép trao đổi, chính con sẽ tự chọn chú Triệu.” 

 

“Mẹ làm con quá thất vọng. Từ hôm nay trở đi, con sẽ không quay lại ngôi nhà này nữa, cũng mong mẹ đừng coi con là con trai.” 

 

Nói xong, Tề Vạn Tài quay đầu bỏ đi. 

 

Ngay trong ngày hôm đó, anh ta thu dọn hành lý, bắt xe trở lại Quảng Đông. 

 

Từ đó trở đi, Tề Vạn Tài thật sự chưa từng trở về nhà lần nào nữa. 

 

Chu Diễm Hồng thì vẫn chưa chịu từ bỏ. 

 

Bà ta dẫn theo Tề Tráng lên thành phố, nói rằng bố mẹ tôi “giành mất con gái” của bà ta, muốn nhờ luật sư chia lại một phần tài sản đứng tên tôi, còn đòi tôi sau này phải phụng dưỡng bà ta. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-bi-dua-cho-nha-do-te/10-het.html.]

May mà ngày xưa, dù bố tôi không học cao, nhưng nhờ có mẹ, cả hai đã hoàn thành đầy đủ thủ tục nhận nuôi tôi. 

 

Chu Diễm Hồng hoàn toàn không dám nói rằng năm đó chính mình đã bỏ rơi con gái, bằng không, tội danh vứt bỏ con cái sẽ đủ để vào tù. 

 

Chu Diễm Hồng sợ rồi, chuyện này cũng nhờ đó mà rơi vào quên lãng.

 

Trại nuôi heo mà bố mẹ tôi gây dựng ở quê ngày càng mở rộng quy mô. 

 

Hiện giờ chuỗi vốn đầu tư đã ổn định. 

 

Tôi còn tìm thêm nhiều đối tác cho trại heo, mở rộng sang lĩnh vực chế biến sản phẩm, làm thịt xông khói, thịt khô, giò chả. 

 

Trại heo của chúng tôi đã trở thành nhà cung cấp được chỉ định của rất nhiều thương hiệu lớn. 

 

Lứa nhân viên đầu tiên đều đã rất đáng tin cậy, công việc trong trang trại gần như không cần bố mẹ tôi phải bận tâm nữa. 

 

Hễ có thời gian rảnh, tôi lại đưa bố mẹ đi du lịch khắp nơi. 

 

Bây giờ bố mẹ tôi thật sự đã trở thành những người khiến cả làng ngưỡng mộ nhất. 

 

Còn Tề Vạn Tài từ bỏ đi đó thật sự không quay về nhà nữa, ngay cả một cuộc gọi cũng không. 

 

Lúc còn khởi nghiệp ở Quảng Đông, dù có lỗ vốn hay thất bại, mỗi tháng mỗi năm Tề Vạn Tài vẫn gửi quà, gửi tiền về cho Chu Diễm Hồng và Tề Tráng. 

 

Nhưng kể từ sau lần rời khỏi nhà ấy, mỗi tháng anh ta chỉ chuyển cho Chu Diễm Hồng 1000 tệ, xem như là hoàn thành nghĩa vụ phụng dưỡng tối thiểu. 

 

Lần Chu Diễm Hồng định dùng anh ta để đổi lấy tôi, đã hoàn toàn khiến Tề Vạn Tài tổn thương. 

 

Sau đó, Tề Vạn Tài thật sự khởi nghiệp thành công. 

 

Anh ta mở một chuỗi nhà hàng lẩu, làm ăn phát đạt, các chi nhánh mọc lên như nấm khắp cả nước.

 

Anh ta thậm chí còn nhập hàng từ trại heo bên tôi. 

 

Tôi không ghét Tề Vạn Tài, thậm chí còn thấy anh ta thật đáng thương. 

 

Chúng tôi vốn là anh em song sinh, chỉ sinh cách nhau vài phút. 

 

Nhưng vì lớn lên trong môi trường khác nhau, mà cuộc đời lại rẽ sang hai hướng hoàn toàn trái ngược. 

 

Tề Vạn Tài thật sự đã trở thành "Vạn Tài". 

 

Nhưng anh ta sẽ không bao giờ tha thứ cho Chu Diễm Hồng và Tề Tráng, giống như tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho họ. 

 

Những người coi con cái như món hàng có thể đem ra trao đổi bất cứ lúc nào, vốn dĩ không xứng đáng được tha thứ. 

 

Thỉnh thoảng, bố tôi lại dè dặt hỏi tôi: 

 

“Không được lớn lên bên cha mẹ ruột, con có thấy buồn không?” 

 

Tôi chỉ mỉm cười, nhìn bố mẹ hiền hậu và lương thiện trước mặt. 

 

“Con chưa từng buồn. 

 

“Con chỉ là đi một vòng xa hơn chút thôi, nhưng cuối cùng con đã lớn lên bên những người yêu thương con nhất. 

 

“Con cảm thấy mình rất may mắn.” 

 

( Hết )

Loading...