“ thuê căn hộ nhỏ thôi cũng đến ba vạn một năm.”
Giọng nó bắt đầu chua loét:
“Mẹ, con thể ở chỗ chật hẹp ! Phải thuê nhà rộng, ở trung tâm thì mới dễ tìm việc. Mười vạn chỉ đủ tiền thuê thôi!”
lạnh nhạt nghĩ thầm: Hai đứa học hành gì mà mơ việc , còn bày đặt sống ở trung tâm thành phố.
“Giờ chỉ hai vạn, quý trả tiền nhà. Nếu cần gấp, gửi , nhưng mười vạn thì chịu.”
Bên im vài giây, hỏi:
“Vậy cho con bà ngoại .”
“Bà con Alzheimer, ai với ai, viện phí do quỹ tín thác chi. Đừng gọi nữa.”
“Vậy chuyển cho con hai vạn .”
Nói xong, nó cúp máy cái rụp.
Không hỏi han lấy một câu.
chuyển hai vạn. Không một lời cảm ơn – đúng như dự đoán.
Sau đó, nó cứ cách vài hôm gọi, để xin tiền.
Ba nghìn, năm nghìn, mười nghìn – như vắt sữa bò.
giả vờ than nghèo, gửi đủ, để xem nó diễn đến bao giờ.
Lần gần nhất, nó mở miệng đòi hẳn năm vạn.
, nó bật giọng châm chọc:
“Mẹ nghèo mãi ? Mẹ , Thẩm Phong giờ kiếm cả chục nghìn một tháng, con trai ông học trường quý tộc đấy. Con nhà gì nấy, còn con thì ?”
đáp. Để nó cho sướng mồm.
Khi nó lặng, mới thả một câu:
“Mẹ thể giàu, nhưng hèn. Còn cha con , giỏi thật đấy – giỏi đạp lên đầu đàn bà để sống.”
Nó im lặng. dứt khoát cúp máy, chặn luôn .
Sáng hôm , đổi luôn SIM.
Con bé quen thói bắt nạt hiền. Với , nó dám láo.
Với Thẩm Phong, nó chỉ cúi đầu vì thể đánh.
Khi nguồn tiền cắt, nó buộc .
cả nó lẫn Cung Triết đều quen ăn bám, ngại dơ, sợ khổ.
Chưa bao lâu, chúng thất nghiệp, hết tiền.
Cung Triết lộ nguyên hình – nghèo bạo lực.
Đói thì đánh, say thì chửi, cùng bỏ trốn với cô gái khác.
Con bé mất tiền, mất tình, mất chỗ dựa – lang thang ngoài đường như bóng ma.
Rồi nó gặp Thẩm Gia Bảo, thằng em cùng cha khác , mới học lớp năm mà béo ú hơn heo, nặng 160 cân.
Nó kéo chị gái về, vì cha nó từng hứa “bán chị lấy tiền mua đồ chơi và du lịch”.
Vì đói, Thẩm Bạch Yên theo về, nghĩ ít cũng cái ăn.
cái đón nó là đòn roi và canh thừa cơm nguội.
Đến khi Thẩm Phong bàn chuyện “bán con gái cho đàn ở quê”, nó tuyệt vọng thật sự.
Ngày đàn ông đến, họ cho nó ăn một bữa no — bữa no cuối cùng khi m.á.u đổ.
Đêm đó, nó cầm dao, g.i.ế.c sạch cả nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-bi-benh-con-gai-lay-het-tien-chua-benh-cua-toi-nuoi-ban-trai/6.html.]
chỉ chuyện khi cảnh sát gọi.
Khi đến trại giam, nó , đôi mắt đầy căm hận:
“Không đúng, con đáng lẽ sống với … Sao giao con cho ?”
khựng .
Nó nức nở, gào:
“Mẹ con! Con của thế giới , bà chiều con, cho con tất cả, c.h.ế.t còn để tiền! Không đủ! Chỉ mười vạn, đủ!”
hiểu ngay — nó cũng nhớ kiếp .
mỉm , nghiêng nó qua tấm kính:
“Vậy ở thế giới đó… c.h.ế.t thế nào?”
Nó run lên, hét điên cuồng:
“Không con! Bà đáng lẽ đưa tiền cho con tiêu! Bà nợ con!”
khẽ thở dài, chạm ngón tay lên tấm kính lạnh buốt, giọng nhạt như tro:
“Yên tâm. Mẹ sẽ thuê luật sư giỏi nhất cho con, xin giám định tâm thần. Con ở tù lâu .”
Ánh mắt nó lia xuống cổ tay , nơi chiếc đồng hồ vàng sáng lóa phản chiếu ánh đèn.
Nó gào điên loạn, đập đầu kính, c.h.ử.i rủa như con thú dồn góc.
Cảnh sát kéo lê nó ngoài.
Nửa năm , nó chuyển bệnh viện tâm thần hạng sang.
Hoàn phát điên.
Lúc thì ôm lạ gọi “”,
Lúc dúi cho ai đó cuộn giấy vệ sinh, bảo đó là “sổ Kuromi tặng bạn”,
Có lúc xé nát giấy, “Con giàu lắm, thiếu tiền tiêu!”
rút một triệu lập quỹ tín thác cho nó – đủ để nó sống cả đời trong bệnh viện, đói, c.h.ế.t sớm.
Còn , công ty logistics giờ vươn quốc tế.
Người quản lý năm xưa thành cổ đông lớn thứ hai, còn – cổ đông một, vẫn điều hành như nữ hoàng.
rời khỏi thị phi, nước ngoài mở chi nhánh, sống cuộc đời mà kiếp từng dám mơ.
Giờ sức khỏe , dáng dấp vẫn phong độ, bốn mươi mà theo đuổi còn xếp hàng.
chẳng cần ai. thích một , thích du lịch, thích từ thiện – nhưng là từ thiện cho đáng giúp, chứ những kẻ ăn bám nuông chiều.
tin, tiền thể cứu , nhưng cũng thể g.i.ế.c –
Giết bằng cách khiến họ mất khả năng tự lên.
Con gái là ví dụ hảo.
Nó c.h.ế.t dần trong chính sự nuông chiều và tham lam của .
Còn , giờ chỉ thấy thanh thản.
Tiền, nếu tiêu đúng chỗ, sẽ biến thành dao.
Dao đó – hoặc c.h.é.m khác, hoặc tự c.ắ.t c.ổ chính .
Đáng tiếc, đạo lý …
Cả đời, nó cũng hiểu nổi.
— Hết truyện —