TÔI BỊ BỆNH, CON GÁI LẤY HẾT TIỀN CHỮA BỆNH CỦA TÔI NUÔI BẠN TRAI - 5

Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:27:41
Lượt xem: 260

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ơ… ơ… chỉ kể…”

 

lúc , dì Ngô tầng bước , giọng vui vẻ:

 

“Ơ kìa Tiểu Ngọc, đến thăm ? Ngày nào cũng thấy con mang cả túi đồ to , con ăn hết?”

 

Câu nhẹ nhàng vả thẳng mặt đám nhiều chuyện.

sang mỉm :

 

“Dạ, ăn hết dì, mỗi con đến thấy tủ lạnh trống trơn.”

 

Dì Ngô liếc qua, thấy túi đồ bên chân bà nhiều chuyện chính là loại túi từng mang tới. Dì lập tức hiểu, ánh mắt tràn đầy cảm thông.

 

“Khổ thật, trách tái bệnh.”

 

nhạt, gật đầu, chào dì bước nhà.

 

Nhờ , tin đồn mới kịp dập tắt.

Vừa cửa, thấy Tiểu Trương, giúp việc, thừ ghế.

 

Thấy , cô bối rối:

 

“Chị Ngọc… em xin nghỉ, chịu nổi nữa. Bà cứ em khắp nơi…”

 

hiểu, còn thấy thương. tăng lương, cho cô nghỉ hai ngày, cô mới chịu ở .

 

Đưa cô , đang ngủ giường – một giấc ngủ bình yên đống mưu mô và oán trách.

 

Thật mỉa mai: con gái giống Thẩm Phong, nó giống như khuôn.

Thích thương hại, thích khen, sẵn sàng bóp méo sự thật chỉ để nạn nhân.

 

Còn , mãi mãi chỉ là con dê tế thần trong mắt họ.

 

Mẹ tỉnh dậy, thấy , vui vẻ:

 

“Bình Ngọc , nhận mười nghìn , yên tâm, để dành cho con!”

 

cũng :

 

“Vâng, tiền của thì tiêu cũng . Mẹ thích cherry đúng , để con lấy rửa cho .”

 

Bà giật :

 

“Cherry… hôm qua hết . Tiểu Trương ăn nửa, ăn nửa.”

 

suýt bật . Nếu tận mắt thấy bà già đầu bạc đem cherry mua biếu hàng xóm, khi còn tin.

 

“Ngọt ?”

 

“Ngọt, ngọt.”

 

mà mặt cứng.

 

thong thả đáp:

 

“Cherry giờ đắt lắm, mười cân, ăn một nửa, con quả nào.”

 

Bà bắt đầu cáu, cố che giấu:

 

“Thôi để chuyển tiền, con mua mà ăn!”

 

Nếu là kiếp , ngăn . giờ thì .

im, bà run run thao tác.

 

Điện thoại rung – 50 tệ.

Nhiều thật, đủ mua nổi một khay cherry rẻ nhất.

 

chuyển ngay.

 

“Con ăn nữa.”

 

gượng, liền đổi giọng:

 

“Nói chứ, Thẩm Phong , còn đưa tiền t.h.u.ố.c men cho nữa đấy…”

 

dậy, cắt ngang:

 

“Mẹ, Tiểu Trương nghỉ hai hôm, con trông . Con mệt , con nghỉ đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-bi-benh-con-gai-lay-het-tien-chua-benh-cua-toi-nuoi-ban-trai/5.html.]

 

Rồi thẳng phòng khách, ngoái đầu .

 

Khi hồi phục gần hết, bỏ hẳn công việc cũ, dọn thành phố khác.

Cách xa hàng trăm cây — đủ xa để ai còn động tới nữa.

 

Vài năm , nhờ trí nhớ kiếp , lăn thị trường chứng khoán, lập công ty logistics, ký hợp đồng với nhân tài hàng đầu.

Một bước từ kẻ trắng tay, đầu ngành – tài sản vượt hàng tỷ.

 

Thế một hôm, điện thoại reo.

Thẩm Phong.

 

Hắn gào lên:

 

“Con gái ? Có mày giấu nó ?”

 

dựa lưng ghế, giọng lạnh như thép:

 

“Không. nếu mất con , thì nên xem cách cha của .”

 

Không đợi sủa thêm câu nào, dập máy.

 

Nghĩ đến việc con gái đủ mười tám tuổi, cần trả tiền cấp dưỡng nữa.

 

chặn hết liên lạc từ Thẩm Phong – nào , chặn đó, triệt để như dọn rác.

 

Vừa thiết lập xong, cuộc gọi từ lạ.

Giọng nữ vang lên, run nhưng vẫn quen thuộc:

 

“Mẹ, con đây.”

 

nhíu mày.

 

“Có chuyện gì?”

 

Giọng nó bình thản như nước lạnh:

 

“Thẩm Phong gọi cho ?”

 

Nó gọi thẳng tên cha ruột. khẽ . Kiếp , nó từng nhiều moi tiền đưa hết cho .

hỏi :

 

“Ừ. Vậy giờ con ở ?”

 

“Mẹ khỏi lo, con đang ở với bạn trai. Thẩm Phong cho con học đại học, còn định gả con cho một ông gần bốn mươi để lấy tiền sính lễ. Hắn xứng cha con nữa.”

 

lạnh giọng:

 

“Vậy thì chúc mừng, thoát khỏi cái ổ đó .”

 

Bên im lặng. Rồi giọng nó run run, cố tỏ đáng thương:

 

“Mẹ… con xin . Con đây con hỗn, con ngu. Ở với Thẩm Phong và Lý Kha, bắt trông em, đói đến mức ăn đồ thừa… con mới hiểu chỉ và bà ngoại là với con.”

 

chẳng gì, chỉ .

Nó thấy im, liền lấn tới:

 

“Giờ con tiền, ở nhà bạn trai, chỗ lạ lẫm. Mẹ gửi cho con ít ?”

 

nhớ – bà sa sút trí tuệ, nhận ai, sống trong viện dưỡng lão bằng tiền bán nhà và quỹ tín thác. Con bé chắc chắn liên lạc nổi.

 

tò mò, hỏi dò:

 

“Bạn trai con là ai? Ở ? Cần bao nhiêu tiền?”

 

Nó chẳng hề nhận đang gài, “bao nhiêu tiền” là sáng mắt lên ngay:

 

“Anh tên Cung Triết, học trường nghề. Mẹ chuyển cho con mười vạn nhé, con gửi tài khoản liền.”

 

bật .

Giờ giàu, nhưng nó đòi tiền trơn tru như hít thở, vẫn thấy nực . Kiếp , vắt kiệt sức cả đời cũng chỉ để dành tám vạn.

 

giả vờ lúng túng:

 

“Mười vạn nhiều lắm, định gì mà cần đến ?”

 

“Thuê nhà sống, chi phí cao lắm .”

 

Loading...