Bà gằn giọng:
“Trẻ con thì gì! Nó gọi cho tao lóc, trông em suốt ngày, đêm còn quấy, ngủ . Nó bảo tao đón nó về, mày !”
nhướn mày:
“Nó gọi cho , chứ gọi cho con . Vậy thì nó tin là chứ con, đúng ?”
Bà tức đến run , định giơ tay lên đánh. rút điện thoại, lạnh lùng bấm 110.
“Mẹ đ.á.n.h con thử xem. Con báo công an ngay.”
Bà khựng , trừng , môi run rẩy:
“Giỏi! Mày dám báo cả ruột mày! Nuôi mày đúng là phí cơm!”
Nói xong, bà dậm chân bỏ , lẩm bẩm c.h.ử.i rủa.
bà sẽ đến nhà Thẩm Phong. Mà , với bản tính thô lỗ của , chắc chắn để yên.
Quả nhiên, đến hai tiếng , điện thoại reo.
Giọng nghẹn ngào xen tiếng :
“Bình Ngọc ơi, con mau đến cứu ! Con nhỏ tiểu tiện nhân Lý Kha đẩy ngã gãy chân ! Bọn chúng bỏ mặc giữa sân, ai đỡ dậy cả, ôi trời ơi…”
siết chặt điện thoại:
“Yên Yên ?”
Bà đứt quãng:
“Không thấy! Nó ở đó! Nếu nó thì bẹp ở đây chờ con đến cứu!”
kìm một nụ mỉa mai.
Với cái bản tính cộc cằn và độc đoán của Thẩm Phong, đừng là để con bé ngoài, đến thở mạnh mặt cũng khó.
thể đoán như lòng bàn tay: Thẩm Bạch Yên đang co ro trong góc nhà, sợ tủi, chẳng dám hé răng nửa lời.
Khi tới khu nhà của , hàng xóm bảo gọi xe cấp cứu.
cảm ơn họ, theo băng ca lên xe, báo với bác sĩ rằng là nhà.
Trước khi cửa xe đóng , ngẩng lên — từ cửa sổ tầng ba, một cái đầu nhỏ thò , chính là con bé.
Mặt nó nhợt nhạt, ánh mắt ẩn chứa nỗi sợ dám gọi thành tiếng.
Quả nhiên, nó vẫn ở đó, chỉ là dám bước khỏi cái nhà địa ngục .
Mẹ , cả đời chẳng thương nổi , nhưng sẵn sàng cho con bé tất cả.
Giờ bà ngay cửa nhà , vì nó mà gãy chân, còn con bé thì nấp trong nhà, dám nhấc điện thoại gọi cấp cứu.
Thật khó , kiếp ai mới đáng thương hơn — bà cụ ngã gãy xương, , từng c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn giường bệnh vì đứa con như thế.
Bác sĩ gãy chân, nứt xương chậu, liệt ít nhất nửa năm.
Thế là hết, duy nhất còn bênh vực cho Thẩm Bạch Yên cũng gục .
Mẹ bảo truy cứu, vì “từng là nhà”.
ngu đến mức bỏ qua. tìm đến tận cửa.
Vừa mở cửa, tiếng trẻ con vẳng .
Một cái đầu nhỏ ló — chính là Thẩm Bạch Yên.
Thấy , nó sững reo lên:
“Mẹ! Mẹ đến đón con ?”
Chưa kịp chạm , “chát!” – một cái tát như trời giáng hạ thẳng xuống mặt nó.
Thẩm Phong nghiến răng gào lên:
“Đồ súc sinh! Nuôi mày bao nhiêu ngày, mày là hả?!”
lạnh lùng cảnh đó, xen .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-bi-benh-con-gai-lay-het-tien-chua-benh-cua-toi-nuoi-ban-trai/4.html.]
Hắn sang trừng mắt với :
“Cô tới đây gì? Cút!”
Đứa con gái từng dám hét mặt , giờ chỉ cúi đầu rơi nước mắt, run như cầy sấy.
thu ánh thương hại, thẳng trọng tâm:
“Chuyện Lý Kha đẩy ngã gãy chân, định xử lý thế nào?”
Hắn khịt mũi:
“Xử lý? Cô tưởng cô chứng cứ chắc? Ở đây camera. Cô gì cũng vô ích.”
Nói xong định đóng cửa.
lúc , Lý Kha – cái loại đàn bà nửa mùa, trát phấn dày cả tấc, mặc váy ngủ hồng – uốn éo bước , ôm đứa con trai.
Cô nhếch môi, giọng the thé như d.a.o cứa:
“Bà già đó đáng ngã! đẩy tí mà còn chết, coi như giúp các đỡ gánh nặng!”
Thẩm Phong liếc , sang nựng nịu:
“Thôi em, đừng với cô gì, đầu óc cô cứng như đá mà.”
bật , giọng lạnh tanh:
“ là ch.ó c.ắ.n mèo mới gặp . Không một nhà thì chui cùng ổ rác.”
rút điện thoại , ấn vài nút, đều đều:
“May mà ghi âm từ lúc bước . Giờ thì bằng chứng . Hai tiếp ở đây ở đồn?”
Mặt cả hai cứng đờ như tát.
Lý Kha dậm chân, bực dọc ôm con trong, quên rít lên với con gái :
“Mày đực gì! Vào tã cho Gia Bảo! Đồ vô dụng, giống hệt mày, chỉ đẻ con gái – thứ chẳng gì!”
Con gái ngẩng lên – ánh mắt nó chẳng cảm kích, chỉ oán hận.
Phải , trong lòng nó, vẫn là “mụ độc ác”.
chẳng buồn phản ứng.
Quay đối diện với Thẩm Phong, nhàn nhạt:
“Chúng chuyện bồi thường .”
báo con .
Hắn suy tính hồi lâu nghiến răng chuyển tiền, miệng quên dọa:
“Chỉ thôi. Lần mà dám giở trò tống tiền, kiện cô!”
khẩy:
“Anh mà tống tiền là gì chắc cũng nghèo đến .”
Nhận xong tiền, lưng bỏ — để hai con ch.ó đó thêm tiếng dép của .
chuyển bộ 10.000 đó cho , khỏi là “ăn tiền già”.
quên mất một điều: cái miệng của còn độc hơn t.h.u.ố.c chuột.
Khi mang đồ bổ tới thăm, bước khu tập thể thấy ánh mắt hàng xóm như tội phạm.
Đi ngang qua nhóm mấy bà già đang buôn chuyện, thấy:
“Tội nghiệp bà Hà, nuôi con gái chẳng gì. Giờ liệt giường mà con chẳng đến thăm, còn thuê ngược đãi nữa chứ…”
lạnh mặt, sải bước tới gần, cất giọng chanh chua:
“Các bác nhỉ, luôn cho xem, gì thế?”
Mấy giật bắn, nhất là bà già – miệng lắp bắp, gượng: