TÔI BỊ BỆNH, CON GÁI LẤY HẾT TIỀN CHỮA BỆNH CỦA TÔI NUÔI BẠN TRAI - 3

Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:26:38
Lượt xem: 244

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Câu cố tình để cho Thẩm Phong

 

Chỉ để hiểu một điều: còn là con mèo ngoan để dẫm lên đầu nữa.

 

Quả nhiên, ánh mắt thoáng chùn xuống. Không còn vẻ hầm hầm dọa nạt như , nhưng khi cúi đầu con gái, vẫn thấp thoáng chút lạnh lẽo khiến gai sống lưng.

 

hiểu rõ — khi thể áp chế , thì đứa con gái ngây thơ sẽ trở thành vật hy sinh kế tiếp.

 

nhướng mày, giọng điềm tĩnh đến rợn :

 

“Vậy định mang con gái ?”

 

Câu hỏi đ.á.n.h trúng tim đen, khiến cứng họng.

 

Con bé ngẩng đầu cha, ánh mắt sáng lên như con nai con trông thấy cỏ non.

 

Hắn gượng gạo nặn một nụ nhạt, xoa đầu nó như thể bản cha vĩ đại:

 

“Yên Yên ngoan, ba đang ở chỗ xa trường con, chuyển trường chuyện một sớm một chiều. Con cứ về với , đợi ba sắp xếp xong sẽ đón con, ?”

 

suýt bật . Giọng điệu gian trá , đến con nít ba tuổi cũng ngửi mùi lươn lẹo.

 

Quả nhiên, con bé lắc đầu quầy quậy, nước mắt lăn dài:

 

“Bà con, con về !”

 

Thấy con bé , lộ bản chất: mặt đỏ gay, quát ầm lên:

 

“Im ! Mới tí tuổi đầu mà cãi lớn ?!”

 

Cảnh sát khuyên can vài câu, đưa chúng cổng. Vừa thấy họ rời , Thẩm Phong lập tức đổi sắc mặt, chỉ thẳng , gằn từng chữ:

 

“Nếu cô còn dám bắt nạt con , đ.á.n.h c.h.ế.t cô!”

 

nhếch môi, mắt lạnh tanh:

 

“Thử xem. , đấy.”

 

Hắn nghẹn họng, hậm hực .

 

Khi cúi xuống, con gái vẫn thẫn thờ, mắt dõi theo bóng cha nó khuất dần nơi ngã rẽ.

 

Về đến nhà gần mười giờ đêm.

 

Con bé chắc chắn đói, nhưng chẳng còn tâm trạng để giả bộ dịu dàng như kiếp nữa.

nấu đại một tô mì gói, rau, trứng, cả dưa leo.

 

Đặt tô mì mặt con bé, lạnh nhạt :

 

“Ăn .”

 

Con bé trố mắt:

 

“Sao là mì gói?”

 

nhướng mày:

 

“Con chẳng thích ăn mì gói lắm ? Hồi còn bảo đừng ép ăn rau cơ mà. Giờ thì chiều, ép nữa.”

 

Nước mắt nó rơi lã chã tô mì, giọng nghẹn ngào:

 

“Mẹ… thương con nữa hả?”

 

nhạt:

 

“Thương? Chẳng con của con ? Một tô mì gói còn hơn khối ngoài ăn đấy, ăn .”

 

Nói xong, bỏ phòng, mở máy tính việc. Không ngoái đầu, quan tâm.

Bên ngoài, tiếng húp mì xen lẫn tiếng sụt sịt nức nở, mà lạnh cả tim.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-bi-benh-con-gai-lay-het-tien-chua-benh-cua-toi-nuoi-ban-trai/3.html.]

 

Kiếp còn đủ kiên nhẫn để “mềm lòng” nữa.

việc, tài khoản tiết kiệm tăng dần. Mỗi đồng là một viên gạch xây bức tường bảo vệ cuộc đời còn ai bòn rút nổi.

 

Kiếp , bao nhiêu tiền đổ con bé: học thêm, mua quà cho bạn, thậm chí quà cho cả đồng nghiệp nó. Còn thì ăn cơm nguội, mặc đồ cũ.

Kiếp , tự lo cho . mua bảo hiểm y tế, bảo hiểm hưu trí, và một hợp đồng bảo hiểm nhân thọ — để dù chết, chúng cũng thể xơ múi nổi xu nào.

 

con bé vẫn chịu yên. Nó thường xuyên gọi điện cho cha, giọng ỉ ôi: “Ba mau đến đón con , con ở với .”

 

Không lâu , Thẩm Phong thật sự mò đến.

 

Hắn mở miệng là tiền:

 

thể mang con , nhưng cô trả cho hai nghìn mỗi tháng tiền nuôi dưỡng.”

 

suýt phun cả ngụm .

 

“Anh đưa năm trăm một tháng, giờ đòi ngược hai nghìn? Tính lời bốn hả, Thẩm Phong? Giỏi tính ghê.”

 

Hắn nhạt:

 

“Cô tư cách gì so với ? còn gia đình mới, con trai nuôi.”

 

nhướn mày, giọng lạnh tanh:

 

“Ồ, hóa định lấy tiền để nuôi con trai vợ mới ? Thế gọi luôn cho tiện?”

 

khoanh tay, khẩy:

 

“Năm trăm thì còn gọi là tiền cấp dưỡng. Thêm một xu cũng bỏ. Không thì con bé ở đây.”

 

Nghe xong, sắc mặt sa sầm.

lúc đó, con gái chạy , ôm tay , giọng ngọt xớt:

 

“Ba ơi, bà keo kiệt lắm, đừng mong gì ở bà nữa. Ba mau đưa con , con đến nhà mới của ba!”

 

Thấy chịu tăng tiền, đổi giọng:

 

“Vậy cô chuyển gộp mười năm tiền cấp dưỡng cho , sẽ đón nó ngay.”

 

bật , giả vờ kéo con gái về phía :

 

tiền ngu để nộp . Muốn mang con thì tự bỏ tiền mà nuôi.

Trong thỏa thuận ly hôn, quyền nuôi con ghi rõ là của . Anh đổi thì cứ kiện.”

 

Biết moi thêm đồng nào, đành kéo con gái .

Còn – thở phào nhẹ nhõm. Một gánh nặng, cuối cùng cũng rời khỏi nhà .

 

tưởng thể yên ít nhất một hai tháng, ai ngờ đến nửa tháng, tìm đến tận cửa.

 

Vừa thấy gương mặt bà u ám, ngay chuyện.

Bà chẳng buồn nhà, kéo hành lang, lầm bầm:

 

“Có ai độc như mày ? Mẹ ruột mà bỏ con cho khác nuôi! Mau theo tao đón con Yên Yên về!”

 

giật tay , lạnh lùng:

 

“Thẩm Phong là cha ruột nó, chẳng lẽ quyền nuôi con?”

 

Bà sẵng giọng:

 

“Nó vợ mới, con trai, kế. Mày sợ con gái mày hành hạ ?”

 

bà, giọng nhàn nhạt:

 

“Con bé tự nguyện , ai bắt nó?”

 

Lần đầu tiên trong đời, như xa lạ.

 

 

Loading...