TÔI BỊ BỆNH, CON GÁI LẤY HẾT TIỀN CHỮA BỆNH CỦA TÔI NUÔI BẠN TRAI - 2

Cập nhật lúc: 2025-10-04 16:26:09
Lượt xem: 213

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng nó vẫn thản nhiên như thể đang chuyện thời tiết:

 

“Mẹ, đừng cố chấp nữa. Mẹ lớn tuổi , sống thêm vài năm thì gì?

Một sống, tiêu tốn tiền t.h.u.ố.c men, chẳng lãng phí ?

Mẹ mất một mạng già, nhưng Triết sẽ một cơ hội thành phố cấp hai.

Nếu ngăn cản, giờ con và là vợ chồng . Vậy coi như bù đắp cho con .”

 

Lúc đó chỉ thấy lồng n.g.ự.c như nổ tung.

nghẹn một , ngã ngửa , rõ tiếng máy điện tâm đồ kêu “tít tít” biến thành một đường thẳng.

 

c.h.ế.t – c.h.ế.t tức tưởi, c.h.ế.t trong nhục nhã và phẫn uất.

 

Khi mở mắt nữa, còn trong phòng bệnh nữa, mà là trong một cửa hàng văn phòng phẩm.

Bên cạnh, Thẩm Bạch Yên – con gái năm đó mới tám tuổi – đang toe toét, chỉ tay một cuốn sổ hình Kuromi:

 

“Mẹ ơi, con cuốn sổ !”

 

khẽ nhếch môi, lạnh một tiếng, bước thẳng khỏi cửa hàng.

Không , dừng .

 

Con bé sững , ngơ ngác vài giây hét lên:

 

“Mẹ! Mẹ ! Con bảo là con cuốn sổ đó mà!”

 

chẳng buồn đầu, giọng lạnh tanh:

 

“Vậy gọi điện cho ba mày, bảo ông mua.”

 

rõ – lúc , ba nó đang bận chăm con trai với vợ mới, nào thời gian để ý đến đứa con gái bỏ .

Nếu sợ kiện tòa, thì ngay cả năm trăm tiền cấp dưỡng mỗi tháng, cũng chẳng thèm gửi.

Muốn mua sổ? Tốt thôi. Cứ để nó tự thử xem cha ruột hào phóng đến .

 

Quả nhiên, con bé hậm hực rút chiếc đồng hồ điện thoại gọi, miệng lẩm bẩm “ cần mua cho con”.

gọi năm sáu , hoặc cúp, hoặc ai bắt máy.

 

bên, khoanh tay , chẳng gì.

 

Đến khi nó bắt đầu nấc, giọng run run:

 

“Ba đổi hả …?”

 

thở dài, lạnh nhạt đáp:

 

“Muốn thì tự gọi thử .”

 

kéo nó vòng vèo đến bốt điện thoại công cộng, nhét ống tay nó.

 

“Con nhớ mà, gọi .”

 

Nó c.ắ.n môi, run run bấm dãy thuộc lòng. Bên nhấc máy nhanh.

 

“Alo? Ai đấy?” – giọng cha nó chán chường, chẳng chút tình cảm.

“Ba! Là con đây, con—”

Tut… tut… tut…

 

Ngắt.

 

Con bé sững sờ, run run bấm . Lại cúp.

Gọi thứ ba, thứ tư – kết quả vẫn y như cũ.

 

thẫn thờ chiếc điện thoại như ai tát.

 

hỏi nhẹ, giọng điềm tĩnh mà rát như dao:

 

“Khỏi gọi nữa ? Hay vẫn thử thêm vài nữa cho tỉnh mộng?”

 

Nó im, chỉ cúi đầu, nước mắt rơi lách tách xuống bàn phím.

 

đưa khăn giấy, giọng vẫn lạnh nhạt:

 

“Khóc , cho . Sau còn nhiều chuyện đáng hơn nhiều.”

 

tưởng cú sốc đó, nó sẽ điều hơn, ai ngờ mấy ngày , con bé biến mất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toi-bi-benh-con-gai-lay-het-tien-chua-benh-cua-toi-nuoi-ban-trai/2.html.]

hoảng hốt khắp trường tìm nửa tiếng, chạy sang phòng bảo vệ xem camera.

Trên màn hình, thấy nó lén lút rời khỏi đoàn học sinh, chạy theo dòng khỏi cổng.

 

lập tức báo cảnh sát.

coi , nhưng mạng là mạng thể mặc kệ.

 

Hai tiếng , nhận tin báo: một qua đường đưa con bé đến đồn cảnh sát gần đó – và còn tiện thể báo cho chồng cũ của .

 

Khi tới nơi, mặt.

Vừa thấy , gào ầm lên, mặt đỏ như gấc:

 

“Con vô dụng! Ngay cả việc trông con cũng xong! Nếu nhờ con bé nhớ thì giờ chẳng ai liên lạc !”

 

nhạt.

 

“Anh cũng nó chỉ nhớ mỗi của ? Hay là dạy con quên luôn cho trọn đạo?”

 

Nếu cảnh sát giữa, chắc lao tới tát .

 

con gái đang trốn lưng , im lặng.

Cảnh sát nhẹ giọng:

 

“Cô cứ từ từ, con nít mà, đừng nóng.”

 

gật đầu, nở nụ mỉa, cúi xuống:

 

“Yên Yên, , con tự ý bỏ đoàn?”

 

Nó trốn kỹ hơn, nép lưng cha, nước mắt rưng rưng:

 

“Mẹ con. Con ở với ba.”

 

Câu đó như tát thẳng mặt – nhưng chỉ bật .

Cười vì thấy chính của kiếp , ngu ngốc, yếu đuối, thừa nhẫn nhịn mà thiếu lý trí.

 

hỏi , giọng đều đều:

 

“Con chắc chứ? Nghĩ kỹ ?”

 

Nó gật đầu, bám chặt lấy áo cha như con mèo sợ hãi.

sang :

 

“Anh đón con thì cứ rõ. Anh nhà, điều kiện, khả năng chăm sóc nó ?”

 

Câu hỏi đơn giản khựng .

Con gái ngước , hy vọng tràn đầy trong mắt.

Còn thì lúng túng, cố nặn nụ dối trá:

 

“Yên Yên ngoan, ba bận công việc ở xa, con còn học, chờ ba sắp xếp ba đón. Giờ về với nhé.”

 

bật khẽ – tiếng bén như d.a.o cứa.

 

“Anh đúng là chẳng bao giờ thất vọng: mồm thương con, tim thì chỉ lo cho cái .”

 

Con bé thế thì gào :

 

“Con về với bà , bà ác lắm!”

 

Hắn khó chịu, đẩy nó , quát:

 

“Khóc cái gì mà ! Không lời thì đừng trách ba đánh!”

 

Cảnh sát lập tức chen , nghiêm mặt:

 

“Anh năng cẩn thận, đừng đe dọa trẻ con.”

 

Hắn giật , vội trừ:

 

“Ờ, chỉ dọa thôi, chứ thương con lắm.”

 

cảnh tượng đó, cảm giác nực tởm lợm.

 

“Đồng chí cảnh sát, nếu mệnh hệ gì, phiền các điều tra đàn ông đầu tiên.”

 

Loading...