Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 995

Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:02:45
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

995. Bên hồ Đại Minh Hạ Vũ Hà

Phượng Khê vốn lo lắng sau khi biến đổi thành ma khí, tu vi của mọi người sẽ một lần nữa giảm sút, nhưng may mắn thay, vẫn giữ nguyên tu vi như trước. Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, Phượng Khê dẫn Quân Văn cùng những người khác đến một con phố sầm uất, tìm một quán ăn. Nàng không phải để ăn, mà là để thu thập một số tin tức.

Chuyện gia đình Đông, gia đình Tây tuy nghe được không ít, nhưng đáng tiếc đều không có giá trị gì. Phượng Khê và đồng bọn cũng không dám ăn gì, dù sao cái Vô Danh Thành này nhìn rất qu/ỷ dị, ai biết mấy thứ này có ăn được hay không?!

Chẳng mấy chốc, đã đến giờ Dậu (từ 5 đến 7 giờ tối). Sắc trời dần dần tối sầm, xung quanh đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Nói đúng hơn, là một mảnh tĩnh mịch. Phượng Khê cùng đoàn người kinh ngạc phát hiện cảnh tượng xung quanh đã hoàn toàn thay đổi! Đâu còn quán ăn nào nữa, chỉ còn một mảnh phế tích. Trong phế tích còn có không ít hài cốt, rơi vãi tan tác.

Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng kèn, một cảnh tượng qu/ỷ dị đã xảy ra. Những bộ hài cốt rơi vãi tan tác kia vậy mà sôi nổi lắp ráp thành hình người, sau đó chạy về phía tiếng kèn.

Khi Phượng Khê và đồng bọn đang ngây người, mấy bộ xương khô đi ngang qua quát: "Mấy tên tiểu binh các ngươi còn ngây ra làm gì?! Còn không mau chạy đi tập hợp! Nếu đến muộn, cẩn thận quân pháp xử trí!"

Ánh mắt Phượng Khê hơi lóe, quay sang nói với Lạc Trần và mọi người: "Đi! Qua đó xem thử!" Thế là, Phượng Khê cùng đồng bọn đi theo sau những bộ xương khô đó đến điểm tập hợp.

Khi ngươi nhìn thấy một bộ xương khô, ngươi có thể cảm thấy rất đáng sợ, nhưng khi ngươi nhìn thấy mấy vạn bộ xương khô, ngươi sẽ cảm thấy... càng đáng sợ hơn. Ngay cả Khương Yển lúc này cũng cảm thấy sởn gai ốc, không tự giác xích lại gần Phượng Khê. Chỉ khi ở bên đội trưởng, hắn mới cảm thấy vững tâm.

Tiếng kèn dần dần ngừng lại. Lạc Trần và mọi người kinh ngạc phát hiện, những bộ xương khô bên cạnh họ vậy mà một lần nữa biến thành người sống. Họ đều mặc trang phục thống nhất, khuôn mặt nghiêm nghị.

Phượng Khê ngây người. Nàng nhận ra những bộ trang phục này, đây là trang phục của Ngọc Hành Doanh thuộc Thần Ẩn Quân. Trước đây Nhan tướng quân đã giới thiệu cho nàng, Ngọc Hành Doanh được thành lập từ Ma Tộc.

Mặc dù trước khi Thiên Khuyết Minh tấn công Cửu U Đại Lục, Ma Tộc và Nhân Tộc thế như nước với lửa, nhưng khi đối đầu với kẻ địch mạnh, bất kể là Nhân Tộc hay Ma Tộc đều thể hiện sự đoàn kết chưa từng có.

Nhan tướng quân cũng khen ngợi Ngọc Hành Doanh không ngớt, đặc biệt là chủ soái của Ngọc Hành Doanh là Nghê lão Ma. Đương nhiên, Nghê lão Ma là biệt danh Nhan tướng quân đặt cho đối phương, tên thật của Nghê tướng quân là Nghê Bất Ly, không chỉ tu vi cao thâm mà còn rất có mưu lược. Trong tám doanh trại quân đội của Thần Ẩn Quân, chỉ có Ngọc Hành Doanh thắng nhiều thua ít, có thể nói là tinh nhuệ của Thần Ẩn Quân.

Phượng Khê vô cùng hoang mang, tại sao nơi đây lại xuất hiện cảnh tượng của Ngọc Hành Doanh? Chúng có quan hệ gì với Vô Danh Thành? Tòa Vô Danh Thành này có phải là cùng một tòa với Vô Danh Thành ở Cực Địa Băng Nguyên không?

Ngay lúc Phượng Khê đang bối rối khó hiểu, phía trước truyền đến một giọng nói hùng hồn: "Hiện giờ bảy bộ còn lại của Thần Ẩn Quân đều bị làm nhục, lâm vào khốn cảnh, kế sách hiện giờ chỉ có Ngọc Hành Doanh chúng ta liều c/hết một trận, mới có thể giành lấy một đường sinh cơ cho bảy bộ còn lại, cũng giành lấy một tia sáng cho Cửu U Đại Lục.

Đêm nay, chúng ta sẽ mượn Vô Danh Thành đánh lén hang ổ của Thiên Khuyết Minh được thiết lập tại Cực Địa Băng Nguyên, dùng chiêu 'rút củi đáy nồi'. Chỉ cần hang ổ của chúng bị trọng thương, binh lực phân tán ra ngoài sẽ không còn lòng ham chiến, bảy bộ khác cũng có cơ hội thở dốc, chúng ta cũng coi như hoàn thành sứ mệnh.

Đương nhiên, trận chiến này chúng ta gần như không có khả năng sống sót, đây là tử chiến. Ta là chủ soái xin lỗi các vị, nhưng không có lựa chọn nào khác! Để bảo vệ thân nhân của chúng ta, gia viên của chúng ta, chúng ta chỉ có thể liều ch/ết một trận! Gi/ết sạch ác tặc Thiên Khuyết Minh, trả lại bầu trời trong xanh! G/iết! G/iết! G/iết!"

Hiện trường tức khắc một mảnh tiếng kêu gi/ết vang dội! Phượng Khê, Quân Văn và Hoài Hà cũng gia nhập vào đó. Bốn người khác ít nhiều cũng không rõ tình hình, nhưng cũng bị không khí này lây nhiễm, cũng đi theo vung tay hô to. Cảnh Viêm và Bách Lý Hạo ban đầu còn có chút e dè, nhưng sau đó cũng hô theo đến khàn cả giọng.

Sau khi kích phát sĩ khí, Nghê tướng quân thi triển tu vi quát lớn: "Ngọc Hành Doanh chúng tướng sĩ nghe lệnh, toàn bộ tập hợp chờ phân phó!"

Các tướng sĩ lập tức đều dựa theo quan hệ lệ thuộc tập hợp chờ phân phó, bảy người Phượng Khê dựa theo nguyên tắc gần nhất muốn gia nhập Tiên Phong Doanh bên cạnh, kết quả bị người ghét bỏ không ít.

"Các ngươi là Tiên Phong Doanh của chúng ta sao? Vừa nhìn tu vi của các ngươi chính là Truy Trọng Doanh, mau về đi!"

"Mặc dù mọi người đều đi chịu ch/ết, nhưng cũng phải gi/ết thêm vài tên súc sinh Thiên Khuyết Minh, các ngươi đừng ở đây làm phiền!"

"Các ngươi chắc không phải Ban Chuồng Thú của Truy Trọng Doanh đó chứ?! Chẳng trách một thân mùi 'ba ba'!"

Người khác thì còn đỡ, Quân Văn đã sớm khôi phục ký ức chiến trường thượng cổ, tự nhiên cũng nhớ lại lịch sử đen tối của việc xúc phân trong Ban Chuồng Thú. Vốn dĩ đã cố tình quên đi, kết quả lại bị gợi lại. Mặc dù hắn hiện tại đã không còn bệnh sạch sẽ, nhưng lúc này vẫn toàn thân khó chịu, thi triển vài lần thanh khiết thuật.

Lúc này, Phượng Khê nói: "Đi theo muội!"

Hoài Hà và mấy người kia hiện tại giống như ruồi không đầu vậy, tự nhiên lon ton đi theo sau Phượng Khê. Phượng Khê dẫn họ chạy nhanh đi tìm Nghê tướng quân. Đương nhiên, Nghê tướng quân không dễ gặp như vậy, Phượng Khê và đồng bọn bị thủ vệ ngăn cản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-995.html.]

Ngô thiên tướng dẫn đầu cau mày nói: "Các ngươi là doanh nào? Chạy đến đây làm gì? Còn nữa, các ngươi vì sao không mặc trang phục Thần Ẩn Quân?"

Lạc Trần và mọi người thầm nghĩ, chúng ta cũng muốn biết đội trưởng dẫn chúng ta đến đây làm gì. Chẳng lẽ là muốn làm thủ vệ cho Nghê tướng quân này? Quan trọng là tu vi của chúng ta bây giờ cũng không được nha! Hay là nàng muốn nói thật? Dù ngươi có nói, người ta cũng không thể tin nha!

Ngay lúc họ đang suy nghĩ miên man, Phượng Khê mang theo giọng khóc nức nở nói: "Làm phiền ngài thông báo với Nghê tướng quân một tiếng, cứ nói cháu gái thân thiết của ông ấy đến!"

Ngô thiên tướng: "..."

Lạc Trần và mọi người: "..."

Trong hiện trường, chỉ có Quân Văn vẻ mặt đạm nhiên. Tiểu sư muội chắc chắn lại mắc bệnh nhận người thân rồi! Cái gì mà ông nội, cha, sư phụ, cách một thời gian, nàng lại phải thu mấy người, nếu không thì khó chịu. Trước đây còn nói hắn bị chấp niệm tìm cha, nàng kỳ thật cũng không kém là bao.

Ngô thiên tướng rất mơ hồ, hắn nhớ rõ Nghê tướng quân không có gia quyến, hình như vẫn luôn là lão cô đơn mà! Sao đột nhiên lại xuất hiện một đứa cháu gái? Nhưng lúc này hẳn không ai lấy chuyện này ra đùa giỡn, đây không phải là tìm ch/ết sao?! Cân nhắc một phen, hắn bảo Phượng Khê chờ tại chỗ, tìm Nghê tướng quân kể lại sự việc.

Nghê tướng quân cảm thấy đây quả thực là chuyện cười lớn nhất thiên hạ! Hắn đời này còn chưa từng khai bao giờ, lấy đâu ra cháu gái?! Từ trên trời rơi xuống sao?! Nếu là như thường lệ, hắn chắc chắn sẽ không để ý, sai người đuổi đi là được. Nhưng hiện giờ sắp phải chịu ch/ết, không thể mang theo một nghi vấn đi tìm ch/ết, bèn sai Ngô thiên tướng đưa Phượng Khê và mấy người kia đến trước mặt.

Nghê tướng quân từ trên xuống dưới đánh giá Phượng Khê, tuy tiểu cô nương lớn lên rất xinh xắn, nhưng không có nửa điểm giống hắn, sao có thể là cháu gái hắn?! Hắn trầm giọng nói: "Ngươi tự xưng là cháu gái của bổn soái, nói một chút đi, là thế nào?"

Phượng Khê mắt rưng rưng nhìn Nghê tướng quân: "Ngài không nhớ 'Bên hồ Đại Minh Hạ Vũ Hà' sao?"

Nghê tướng quân lâm vào trầm tư. Hạ Vũ Hà? Hắn thì quen không ít người họ Hạ, nhưng không có nữ tử nào tên Hạ Vũ Hà cả! Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói qua cái hồ Đại Minh nào cả! Con nha đầu này chắc không bị bệnh điên gì đó chứ?!

Lúc này, Phượng Khê nói: "Ngài không nhớ cũng không sao, dù sao bà nội ta trước khi ch/ết nói ngài chính là ông nội của ta, năm xưa các ngài 'xuân phong nhất độ' liền có cha ta. Bà nội ta vốn còn tưởng ngài sẽ đến đón nàng, kết quả đợi đến ch/ết cũng không đợi được ngài. Bởi vì trái tim băng giá, cho nên khi đặt tên cho ta đã dùng chữ 'băng', lại cảm thấy ngài bạc tình bạc nghĩa, cho nên lại thêm chữ 'bạc', thành ra ta tên Hạ Băng Bạc. Sau này cũng không biết tên thiếu đức nào lại gọi ta là Hạ Mưa Đá!"

Nghê tướng quân: Toàn là cái qu/ỷ gì vậy! Hắn đang định sai Ngô thiên tướng đuổi người đi thì Phượng Khê đột nhiên nghiêm mặt nói: "Tướng quân, những lời ta vừa nói đều là hồ ngôn loạn ngữ, chỉ vì muốn được gặp ngài một lần. Bảy người chúng ta đều là Nhân Tộc, do Nhan tướng quân của Thiên Cơ Doanh phái tới. Chúng ta đến đây chính là để giúp ngài một tay, một lần phá hủy hang ổ của Thiên Khuyết Minh ở Cực Địa Băng Nguyên!"

Phượng Khê nói xong lấy ra lệnh bài của Thiên Cơ Doanh. Trước đó nàng cùng Quân Văn chôn cất các tướng sĩ Thần Ẩn Quân, đã thu được không ít nhẫn trữ vật, lệnh bài này chính là tìm được trong đó. Phượng Khê lúc này lấy ra chính là lệnh bài thân phận của Vạn Khánh Chúc.

Nghê tướng quân nhìn tên trên lệnh bài thân phận rồi lại nhìn Phượng Khê, con nha đầu này lớn lên xinh đẹp như vậy, sao lại lấy cái tên thô tục như vậy? Chẳng trách vừa rồi khi nói dối lại nói mình tên Hạ Mưa Đá, kỹ thuật đặt tên của gia đình bọn họ chắc là tổ truyền.

Nghê tướng quân thật sự tin vào lý do mà Phượng Khê bịa ra, một mặt vì Phượng Khê và đồng bọn đúng là Nhân Tộc, mặt khác là chiêu bài của Nhan tướng quân rất hữu dụng. Nghê tướng quân và Nhan tướng quân tuy không gặp nhau nhiều lần, nhưng hai người có thể nói là thưởng thức lẫn nhau, đều đánh giá rất cao đối phương. Đương nhiên, nguyên nhân cốt yếu là lúc này không phải trong thực tế, cũng sẽ không quá tích cực.

editor: bemeobosua

Nghê tướng quân trong lòng cảm thán xong về việc đặt tên phế của gia đình Phượng Khê, lại lần nữa đánh giá Phượng Khê và mấy người kia một phen, nói thật, hắn thật sự không hiểu vì sao Nhan tướng quân lại phái bảy tên phế vật này đến đây. Dù ngươi có phái mấy tên Nguyên Anh kỳ cũng được mà! Tuy nhiên, hắn rất nhanh liền phát hiện mình không thể nhìn thấu tu vi của Phượng Khê.

Hắn tức khắc trong lòng rùng mình: "Tiểu nha đầu, ngươi là tu vi gì?"

Phượng Khê mỉm cười nói: "Tu vi của ta không ổn định, đôi khi là Hóa Thần, đôi khi là Luyện Khí, chủ yếu là tùy theo tâm trạng của ta."

Nghê tướng quân: "..."

Lão Nhan đây là phái cho ta một con nha đầu điên sao!

Hắn đang cạn lời thì Phượng Khê đè thấp giọng nói: "Tướng quân, nói chuyện ở đây có an toàn không?"

Nghê tướng quân thấy nàng thần sắc nghiêm túc, tuy cảm thấy vạn phần chắc chắn, nhưng vẫn mở ra vài đạo Cách Ly Trận Bàn, lúc này mới nói: "Nói đi!"

Phượng Khê lập tức nói: "Ta biết cách phá giải phương pháp sống lại của Thiên Khuyết Minh!"

Nghê tướng quân căn bản không tin! Càng cảm thấy Phượng Khê bị bệnh đi/ên! Chắc là trên đường đến đã chịu kích thích gì đó nên hóa đi/ên rồi.

Loading...