Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 990
Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:02:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
990. Ngươi Suy Nghĩ Thật Nhiều Nha
Đại Kim vừa lên tiếng, bốn chú chim vàng còn lại cũng nhao nhao bày tỏ ý muốn theo Phượng Khê cả nhà. Tuy rằng theo chủ nhân vô lương tâm này có năm đói hai bữa, một bữa đói nửa năm, nhưng theo nàng tuyệt đối an toàn, lại còn có tiền đồ nữa chứ! Hơn nữa, đói cũng là do chúng nó vô dụng, nếu có thể tích trữ thêm lương thực thì đâu đến nỗi không có thịt mà ăn.
editor: bemeobosua
Phượng Khê rất đỗi vui mừng, quả không hổ là linh sủng của nàng, lại còn dùng cả mỹ nam kế! Nhưng nàng vẫn vô cùng tò mò về diễn biến tâm lý của Đại Kim và đồng bọn. Trước kia chúng nó chẳng phải coi thường lũ chim xám lớn đó sao? Sao cuối cùng lại thành ra dẫn cả gia đình theo?
Đại Kim ngượng ngùng xoắn xuýt nói:
"Tình cảm đều là bồi đắp mà nên, vẻ bề ngoài cũng không quan trọng đến thế. Hơn nữa, ta thấy lời ngươi nói có lý, Kim Vũ Điêu của chúng ta chỉ có thể bay trên trời, quá hạn chế. Nếu hậu duệ có thể sống được cả ba nơi: dưới nước, trên cạn, trên không thì nhất định có thể phát huy rạng rỡ dòng tộc Kim Vũ Điêu của chúng ta, trở thành thế gia yêu cầm đệ nhất..."
Phượng Khê: "..."
Ngươi suy nghĩ thật nhiều nha! Vả lại, cái trứng chim này là của người ta với chồng trước, liên quan gì đến hậu duệ của ngươi đâu chứ! Cái tên "thích làm cha" này còn cảm thấy sung sướng lắm ư?! Thôi, vẫn nên nói thẳng ra đi! "Cái trứng chim này còn bao lâu nữa thì nở?"
Đại Kim lập tức nói: "Nhiều thì mười ngày, ít thì bảy ngày!"
Phượng Khê gật gật đầu, thời gian vẫn còn rất dư dả, chờ nàng giải quyết xong chuyện khác rồi đến đón Đại Kim và đồng bọn cũng chưa muộn. Hơn nữa, sớm muộn gì Hạo Thiên Kính cũng là của nàng, Đại Kim và đồng bọn cứ muốn ở trong này cũng không sao cả.
Cự Thú: "..."
Đăng Vân Thụ: "..."
Ngươi có biết ý tưởng này của ngươi rất nguy hiểm không? Ngay cả chúng ta là phân thân cảnh trong gương của khí linh Hạo Thiên Kính cũng chẳng dám nghĩ như vậy!
Hai con vật này vẫn luôn quan sát Điểu Vương. Cự Thú thậm chí còn tiến đến gần Điểu Vương để ngửi. Hai chúng nó vốn tưởng rằng Điểu Vương cũng là phân thân cảnh trong gương của khí linh Hạo Thiên Kính, nhưng sau khi cẩn thận nghiên cứu và thảo luận, chúng nó thấy Điểu Vương không phải đồng loại của mình.
Thứ nhất là khí tức không đúng, thứ hai là trong xương cốt của phân thân cảnh trong gương chúng nó đều rất kiêu ngạo, thích độc lai độc vãng hơn, nào có nhàn rỗi làm vương làm chúa làm gì?!
Phượng Khê đối với kết quả này cũng không bất ngờ, khí linh Hạo Thiên Kính rất đề phòng các phân thân cảnh trong gương, ắt hẳn sẽ không muốn nhìn thấy phân thân cảnh trong gương xưng vương xưng bá, đó chẳng phải là đang bồi dưỡng dã tâm của đối phương sao?! Cho nên, Điểu Vương không thể nào là phân thân cảnh trong gương. Phân thân cảnh trong gương ắt hẳn ở trong dòng sông ngầm dưới lòng đất kia. Nàng trước đó là theo dòng nước ra ngoài, e rằng phải đi ngược dòng lên nguồn một chuyến mới được.
Nhưng mà, trước tiên phải đối phó với Điểu Vương đã.
"Điểu Vương, ngươi trước kia lừa gạt ta rằng phía xa còn có động chứa bảo vật, lại còn giấu giếm chuyện các ngươi phải tắm định kỳ, ngươi có lời gì giải thích không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-990.html.]
Điểu Vương hiển nhiên đã sớm chuẩn bị, lập tức nói:
"Nơi xa quả thật có chỗ cất giấu bảo vật, chẳng qua ngươi vận khí không tốt nên không tìm được mà thôi. Còn về chuyện tắm định kỳ, ngươi lại không hỏi, ta cũng đâu cần thiết chủ động lấy lòng mà nói cho ngươi biết chứ? Ngươi nói những lời này chẳng có ích gì, vẫn nên nhanh chóng luyện đan đi! Bằng không ta không dám bảo đảm sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Tiểu Hôi đồng cảm nhìn Điểu Vương một cái, đem lời nó nói từ đầu đến cuối phiên dịch cho Phượng Khê. Phượng Khê nhìn Điểu Vương cười. Mấy ngày không gặp, xem ra cái đầu Điểu Vương này lại bị úng nước rồi!
"Điểu Vương, trên đời này chỉ có ta mới luyện chế được Nhiễm Kim Đan, nhưng tùy tiện một con chim cũng có thể làm Điểu Vương, ngươi cảm thấy ngươi có tư cách gào thét với ta sao? Có tin không, chỉ cần ta một lời, cái chức Điểu Vương của ngươi sẽ trở thành quá khứ?"
Điểu Vương đương nhiên không tin. Nó cảm thấy địa vị của mình vẫn rất vững chắc. Phượng Khê nhìn về phía đàn chim:
"Các ngươi bây giờ hãy g/iết nó, ta lập tức cho tất cả các ngươi biến thành Đại Bàng Kim Cánh! Không chỉ vậy, ta còn sẽ tặng cho các ngươi Đa Tử Đa Phúc Đan, cho các ngươi mỗi ngày đều có thể 'phốc phốc' đẻ trứng! Chưa đầy một năm, số lượng tộc đàn của các ngươi sẽ tăng gấp đôi!"
Đàn chim xôn xao một trận. Tuy rằng tạm thời chưa có động thái gì, nhưng Điểu Vương biết, đây chỉ là vấn đề thời gian. Nó lập tức cuống quýt:
"Tiên tử, ta vừa rồi nói đều là lời đùa, người cũng thấy đấy, chúng ta bây giờ đều thành thông gia, ta sao có thể làm ra chuyện bất lợi cho người chứ?! Nhiễm Kim Đan người có thời gian thì luyện, không có thời gian thì cứ lo việc của mình trước, lo xong rồi luyện cũng chưa muộn."
Phượng Khê hừ lạnh một tiếng:
"Chỉ thế thôi sao? Ngươi đã gây tổn thương tinh thần ta, chẳng phải phải bồi thường một chút sao?"
Điểu Vương: "..."
Ta trước đó đã cho ngươi bao nhiêu bảo bối rồi, ngươi còn muốn tống tiền ta nữa sao? Ngươi đúng là tham lam quá! Quan trọng là đồ trong sơn động đều đã cho ngươi rồi, ta bây giờ đi đâu mà kiếm cho ngươi đây?
Phượng Khê nhìn nó: "Nếu ngươi không lấy ra được đồ vật thì dùng thuộc hạ của ngươi để gán nợ đi! Trừ Tiểu Hôi và mười con kia ra, vợ con của Đại Kim cũng thuộc về ta! Ngươi có ý kiến gì không?"
Điểu Vương đương nhiên là có ý kiến, nhưng nó không dám nói. Nó hối hận vô cùng! Sớm biết vậy nó đã không đắc ý khoe khoang! Bây giờ hay rồi, để nha đầu thối tìm được cớ, nó cũng chỉ đành chịu đựng.
Phượng Khê thấy Điểu Vương đã đồng ý, lúc này mới cười nói:
"Thật ra ta là người rất dễ nói chuyện, cũng không tham lam, sau này chúng ta sống hòa thuận với nhau."
Điểu Vương: Ngươi nói lời này lương tâm không đau sao?
Kế tiếp, Phượng Khê hỏi Điểu Vương về chuyện ngọn nguồn sông ngầm, đáng tiếc Điểu Vương và đồng bọn mỗi lần đến sông ngầm chỉ là để ăn thiêu thân, lại còn phải luôn chú ý nước sông lên xuống, cho nên chưa bao giờ đi đến ngọn nguồn. Phượng Khê lại hỏi Tiểu Hôi và đồng bọn, cũng nhận được câu trả lời tương tự. Xem ra chỉ có thể tự mình đi một chuyến!
Phượng Khê nghỉ ngơi trong chốc lát ở sơn cốc, sau đó bảo Điểu Vương đưa họ đến sông ngầm. Lúc này trong lòng Điểu Vương mong Phượng Khê vĩnh viễn đừng bao giờ trở lại! Nhiễm Kim Đan có hay không cũng chẳng sao cả!