988. Linh thạch giảm giá
Đăng Vân Thụ và con Cự Thú được Tiểu Hắc Cầu có “lòng tốt” nhắc nhở một câu, để tránh rơi vào cảnh bị lôi ra ăn bữa khuya, liền bắt đầu căng óc suy nghĩ.
Đáng tiếc, nghĩ nửa ngày cũng không vắt ra được một chút manh mối nào hữu ích.
Không phải chúng nó trí nhớ kém, mà là bản thể cố tình giấu giếm, đề phòng bọn nó từ đầu.
Ban đầu, Cự Thú và Đăng Vân Thụ cứ tưởng chỉ có hai tụi nó là phân thân thôi, sau mới tình cờ phát hiện ra còn có bốn cái cảnh trong gương khác nữa!
Mà trong hai đứa, Đăng Vân Thụ nhanh nhạy hơn Cự Thú nhiều.
Nếu đã nghĩ không ra manh mối, lại không muốn bị lôi ra làm đồ nhắm khuya, thì chỉ còn cách… nhận thua.
Thế là gạt cái gọi là “sĩ diện” sang một bên, Đăng Vân Thụ bắt đầu thể hiện lòng trung thành:
“Dù ta không nghĩ ra manh mối nào, nhưng nếu gặp mấy phân thân khác, ta liếc một cái là nhận ra ngay!
Như vậy cũng giúp ngươi đỡ đi không ít đường vòng đó!
Ngoài ra, ta sẽ toàn lực phối hợp giúp ngươi xử lý bọn chúng. Biết đâu trong lúc đánh nhau, ta lại phát hiện ra điểm yếu của tụi nó!”
Phượng Khê nghe xong, chỉ lạnh nhạt đáp:
“Linh thạch giảm giá.”
Đăng Vân Thụ: “…”
Tàn nhẫn vậy luôn hả?!
Giảm giá thẳng mặt luôn?
Đây đâu phải giảm giá! Đây là… phá giá!
Nhưng ở dưới mái hiên nhà người ta, thân cây to cũng phải cúi đầu, nó chỉ đành cắn răng gật đầu đồng ý.
Phượng Khê quay sang nhìn Cự Thú:
“Ngươi cũng giảm nửa số đan dược.”
Cự Thú hồi trước chưa từng được ăn đan dược, nên cũng không coi trọng mấy thứ đó lắm. Nhưng giờ ăn quen rồi, vừa nghe đến chuyện giảm phân nửa, tim nó như chảy m/áu!
Nó thử thương lượng:
“Có thể… đừng giảm không? Ta có thể giúp ngươi bắt yêu thú, hoặc đi tìm thiên tài địa bảo!”
Phượng Khê gật đầu:
“Được thôi, cho ngươi một cơ hội.”
Cự Thú tức thì vui sướng nhảy cẫng lên, tiếp tục nhai đan dược rôm rốp.
editor: bemeobosua
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-988.html.]
Nó vừa ăn vừa quay sang Đăng Vân Thụ đắc ý ra mặt, khiến Đăng Vân Thụ tức đến run cả cành!
Nhưng nó cũng hiểu, mọi chuyện phải theo thứ tự. Cự Thú bị khế ước trước, nên Phượng Khê đối xử tốt hơn chút cũng là chuyện dễ hiểu.
Phượng Khê cảm thấy bây giờ chuyện quan trọng nhất là thu phục khí linh của Hạo Thiên Kính, liền bảo Cự Thú:
“Chúng ta đi xuống ‘hạ vực’!”
Cự Thú vừa đáp ứng vừa vênh váo nói:
“Các ngươi may mà gặp được ta với Đăng Vân Thụ, chứ không có thì có bò gãy chân cũng không tìm được lối vào hạ vực, đừng nói gì tới chuyện đi vào!”
Chưa kịp để Phượng Khê đáp lời, Tiểu Hắc Cầu đã chặn ngang:
“Ngươi chỉ có chút giá trị đó mà cũng bày đặt kể công?! Câm miệng ngay, không là tối nay có thêm bữa khuya!”
Cự Thú: “…”
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!
Một phân thân cảnh trong gương từng oanh oanh liệt liệt giờ bị một tên Phân Lừa Đen chà đạp!
Thật không còn đạo lý gì hết!
Mà khổ nỗi nó cũng không dám nói gì, bởi vì người ta là “trưởng tử chính thống”, nó thì chỉ tính là… con rơi ngoài phố.
Phượng Khê rất nhanh phát hiện đường đi của Cự Thú nhìn quen quen.
Ủa, chẳng phải là đường bọn họ đến ban đầu sao?
Nghĩ lại thì cũng bình thường. Dù sao chỗ này kết cấu đặc thù, đi đường nào cũng phải từ khu vực này đi ra.
Ra khỏi khu vực đó, Phượng Khê thả đám Tiểu Hôi ra để thay mình đi bộ.
Cự Thú và Đăng Vân Thụ thì thông qua thần thức để chỉ đường cho nàng.
Càng đi càng thấy quen.
Cuối cùng, họ dừng lại ở một cái sơn cốc.
Cự Thú hăng hái khoe khoang:
“Ngươi không thấy chỗ này có gì đặc biệt đúng không? Đợi ta thi triển thần thông, ngươi sẽ biết ngay!
Thi triển thần thông hao tốn lắm đó nha, chỉ vì ngươi có mặt mũi ta mới chịu bỏ sức, chứ người khác thì đừng hòng!”
Nói rồi Cự Thú bắt đầu kết ấn, sau đó một kết giới trong suốt xuất hiện.
Bên trong kết giới, có một đám đại điểu màu xám đang nhởn nhơ bay nhảy chơi đùa.
Không đúng, nhìn kỹ thì trong đám màu xám đó, còn pha thêm một ít màu vàng kim.
Phượng Khê: “…”
Đám Tiểu Hôi: “…”