Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 987
Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:02:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
987. Được, Hành Lá.
Đăng Vân Thụ trong lòng mắng chửi Cự Thú một trận. Nha đầu thối rõ ràng đang thăm dò! Ngươi thì hay rồi, một câu nói chẳng những bại lộ chúng ta là phân thân cảnh trong gương của khí linh Hạo Thiên Kính, mà còn nói cho người ta biết ít nhất có sáu cái phân thân!
Ngươi nói chuyện trước đó không thể động não ư? Nhưng cũng phải, ngươi mà có đầu óc thì cũng chẳng giúp đỡ nàng thu thập ta. Đồ gỗ mục nhà ngươi!
Cự Thú lúc này cũng sực tỉnh nhận ra mình bị Phượng Khê hố, nhưng nó cảm thấy nói ra cũng chẳng có gì không tốt. Nếu bốn tên kia có thể làm nha đầu thối chịu khổ, cũng coi như giúp nó báo thù.
Nếu chúng cũng bị nha đầu thối ký khế ước, thì cũng không tệ, đỡ cho sau này chúng nó chê cười nó. Vả lại, đã nói rồi thì còn làm sao nữa?! Có thời gian này chi bằng học hành cho tử tế quyển "5 năm khoa cử 3 năm thi thử", tranh thủ sớm ngày đạp nha đầu thối xuống bùn!
Lúc này, Phượng Khê cười tủm tỉm nói: "Một người vui không bằng mọi người cùng vui, chi bằng hai ngươi giúp ta bắt nốt bốn cái phân thân cảnh trong gương kia đi!"
Cự Thú bĩu môi: "Ta không làm cái chuyện thất đức đó đâu!"
Đăng Vân Thụ tức giận đến nỗi lá cây run rẩy loạn xạ! Ngươi vừa rồi giúp đỡ nha đầu thối khế ước ta sao không nói vậy?! Nó đang cơn giận dữ thì Phượng Khê nói:
"Hành Lá, ngươi thấy thế nào?"
Đăng Vân Thụ càng tức!
"Ta đương nhiên sẽ không giúp kẻ ác làm điều sai trái, với lại, ngươi sau này mà còn gọi ta là Hành Lá, ta sẽ không để yên đâu!"
Phượng Khê gật gật đầu: "Hành, vậy sau này ta gọi ngươi là Tiểu Rau Hẹ đi!"
Đăng Vân Thụ: "..."
Nó cũng bị tức đến choáng váng, buột miệng nói ra: "Rau hẹ còn chẳng mập bằng Hành Lá đâu! Ngươi chi bằng cứ gọi ta là Hành Lá đi!"
Phượng Khê biết điều: "Được, Hành Lá."
Đăng Vân Thụ tức đến nỗi nhảy dựng trên mặt đất. Khó mà tin một thân cây như nó lại có thể nhảy cao đến một trượng! Phượng Khê cứ thế cười tủm tỉm nhìn nó nhảy, thậm chí còn hiến kế cho nó:
"Ngươi rũ hết lá cây xuống, chắc chắn có thể nhảy cao hơn nữa!"
Đăng Vân Thụ: Ngươi đây là muốn ta biến thành trọc đầu sao?! Ngươi đúng là một nữ nhân độc ác!
Cho đến khi Đăng Vân Thụ không còn sức nhảy, Phượng Khê mới chậm rãi nói:
"Hành Lá, ta không để ngươi giúp không đâu, ngươi giúp ta bắt được một phân thân cảnh trong gương ta sẽ thưởng ngươi một trăm vạn linh thạch, thế nào?"
editor: bemeobosua
Đăng Vân Thụ cười lạnh: "Bắt ta làm điều thất đức ư? Ngươi thật đúng là có ý nghĩ kỳ lạ!"
Phượng Khê: "Năm trăm vạn!"
Lá Đăng Vân Thụ Thụ khẽ lay động một chút: "A, ta trông giống loại cây ham tiền bán bạn bè sao?! Ngươi đừng mơ tưởng!"
Phượng Khê: "Mười triệu!"
Biên độ lay động của lá Đăng Vân Thụ Thụ rõ ràng lớn hơn:
"Ta không thể nào đồng ý với ngươi, ngươi đừng có nằm mơ!"
Phượng Khê cong môi:
"Giá chót, năm mươi triệu! Cho ngươi ba tiếng đếm để suy nghĩ, không đồng ý thì thôi, một..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-987.html.]
Phượng Khê chưa kịp nói "hai", Đăng Vân Thụ đã vội vàng nói: "Ta đâu phải vì linh thạch, chủ yếu là ta thấy người một nhà phải chỉnh tề, không thể thiếu một ai!"
Miệng Cự Thú méo xệch!
"Tham tiền thì nói tham tiền đi, nói mấy lời hay ho đó có ích gì?! Điểm này ta hơn ngươi nhiều! Ta chỉnh ngươi hoàn toàn là vì trước đây ta đã không ưa ngươi, còn bốn cái tên kia chẳng có thù hận gì với ta, cho nên đừng nói năm mươi triệu mà là năm trăm triệu, ta cũng không thể cấu kết với các ngươi làm bậy!"
Phượng Khê nói: "Tên to lớn, nếu ngươi chịu giúp đỡ, ta có thể tặng ngươi một ít đan dược do ta luyện chế, những đan dược này đều có công hiệu tẩm bổ thần thức."
Cự Thú bĩu môi: "Thần thức của ta đâu có bị thương, ta cần thứ đó làm gì?!"
Phượng Khê cười cười: "Mức độ thông minh và thần thức song hành, ngươi giờ đây đã khế ước với ta, hẳn cũng có thể nhận ra thức hải của ta mạnh mẽ đến mức nào! Chính vì thức hải của ta mạnh mẽ nên ta mới thông minh đến vậy!
Ngươi muốn đuổi kịp ta, ngoài việc phải chăm chỉ học "5 năm khoa cử 3 năm thi thử" còn phải tăng cường thần thức mới được! Tăng cường thần thức chẳng những sẽ thông minh hơn mà còn giúp tu vi của ngươi tiến thêm một bước, địa vị lão đại của ngươi mới càng vững chắc! Đương nhiên, nếu ngươi không muốn thì cứ coi như ta chưa nói gì, dù sao có Hành Lá ở đây, ta cũng yên tâm."
Cự Thú vội vã nói:
"Một tên lùn tịt như nó thì có bản lĩnh gì, ngươi muốn ký khế ước với bốn tên ngu xuẩn kia, còn phải có ta giúp đỡ mới được!"
Phượng Khê nhướng mày: "Nói vậy ngươi đồng ý rồi? Ngươi trước đó chẳng phải nói, không muốn làm loại chuyện thất đức này sao?"
Cự Thú lý lẽ hùng hồn nói: "Vốn dĩ ta đâu phải người!"
Phượng Khê: "..."
Ngươi nói rất có lý, ta không cách nào phản bác.
Bóng đen kia có chút hoài nghi nhân sinh. Nàng ta lại dễ dàng như trở bàn tay mà xúi giục được hai phân thân cảnh trong gương của khí linh Hạo Thiên Kính? Rốt cuộc là hai phân thân cảnh trong gương này quá thiếu đạo đức nghề nghiệp hay tiểu nha đầu quá xảo quyệt?
Phượng Khê lập tức cho Đăng Vân Thụ và Cự Thú một phần "tiền trả trước", bày tỏ lòng thành mười phần. Đăng Vân Thụ lập tức cảm thấy cái tên "Hành Lá" cũng không còn chói tai đến vậy. Cự Thú cũng cảm thấy cái tên "tên to lớn" có thể sánh ngang với biệt danh!
Phượng Khê hỏi chúng nó: "Hai ngươi hãy nói kỹ càng cho ta biết bốn cái phân thân cảnh trong gương kia đều trông như thế nào? Có nhược điểm gì?"
Cự Thú lập tức nói: "Bốn tên ngu xuẩn kia không hoạt động ở khu vực của chúng ta, cho nên ta cũng không biết chúng trông như thế nào, cũng không biết có nhược điểm gì."
Đăng Vân Thụ vừa đếm linh thạch vừa phụ họa nói: "Đúng vậy, Hạo Thiên Kính chia làm bốn khu vực, phân biệt là xuân, hạ, thu, đông, ta và tên ngốc lớn này ở khu 'xuân', bốn cái phân thân cảnh trong gương khác không ở đây."
Phượng Khê trầm mặc một thoáng, nói: "Các ngươi nếu đều là phân thân cảnh trong gương của khí linh Hạo Thiên Kính, chẳng lẽ lại hoàn toàn không biết gì về chúng sao?"
editor: bemeobosua
Cự Thú vừa nuốt đan dược Phượng Khê cho vừa nói:
"Ngươi cũng nói rồi, chúng ta chỉ là phân thân, bản thể đương nhiên sẽ không cho chúng ta biết quá nhiều! Bằng không vạn nhất chúng ta có ý đồ thay thế, nó chẳng phải gặp nguy hiểm sao?! Thế mà ngươi còn tự xưng là thông minh, thực tế cũng chỉ đến thế mà thôi."
Phượng Khê: "..."
Làm nửa ngày, ta làm công cốc rồi sao?
Trầm mặc một lát, nàng nói với Tiểu Hắc Cầu và đồng bọn:
"Sau này mỗi ngày cho Đăng Vân Thụ thêm một bữa khuya, cho tên to lớn thêm ba bữa khuya!"
Đăng Vân Thụ lập tức cảm thấy linh thạch không còn hấp dẫn đến vậy. Cự Thú cũng thấy đan dược trong miệng mất đi hương vị.
Tiểu Hắc Cầu dùng thần thức nói với chúng:
"Các ngươi còn ngây ngốc làm gì? Mau nhanh chóng cung cấp một vài manh mối hữu ích để lập công chuộc tội đi!"