984. Không ngờ người to xác thế mà lại tốt bụng phết!
Con cự thú suýt nữa thì bị Phượng Khê chọc tức đến tự bế khí!
Nó quyết định im lặng.
Không cho Phượng Khê thêm cơ hội để hại nó bị nội thương.
Tiếc là, nó không nói thì Phượng Khê lại nói!
“Ê này người to xác, nếu ngươi là yêu thú trong Hạo Thiên Kính, vậy sao trước đó lại xuất hiện ở vòng tuyển chọn thí luyện?”
Cự thú vẫn câm như hến.
“Ngươi không trả lời thì để ta đoán nhé! Ta đoán ngươi chắc chắn là… khí linh của Hạo Thiên Kính!”
Thân thể con cự thú rõ ràng cứng lại một cái.
Ai dè Phượng Khê lại tiếp tục:
“Không, không thể nào!
Chỉ nhìn cái ngoại hình này của ngươi, sao có thể là khí linh của Hạo Thiên Kính được?!
Nhiều nhất cũng chỉ là tay sai dưới trướng của khí linh mà thôi!
Ta đoán đúng rồi chứ gì?”
Cự thú hừ lạnh: “Tính ngươi lanh đấy!”
Phượng Khê: Rồi, rõ luôn.
Xem ra con cự thú này chính là một trong những phân thân của khí linh Hạo Thiên Kính trong cảnh trong gương.
Người đang chuẩn bị xem Phượng Khê đ.â.m đầu vào bức tường, bóng đen: “…”
Sao mọi chuyện lại lệch hết khỏi kịch bản thế này?
Chỉ vài câu nói gài gắm mà thu phục luôn một phân thân của khí linh Hạo Thiên Kính trong gương?
Rốt cuộc là tiểu nha đầu kia quá giảo hoạt, hay là con cự thú này quá ngu?
Nhưng ngẫm lại, cũng có lý. Mấy phân thân trong gương mỗi con một kiểu, linh trí cũng không giống nhau, có khi đây là con ngu nhất, mấy con còn lại đâu dễ bị lừa vậy.
Không biết có phải nhờ duyên con cự thú hay không, mà hành trình tiếp theo của Phượng Khê và mọi người trơn tru bất ngờ, đến một con yêu thú cũng chẳng gặp.
Phượng Khê vốn định bắt vài con yêu thú để chở đám Quân Văn cho đỡ đi bộ mỏi chân, cuối cùng đành ngậm ngùi chịu thua.
Đi một hồi, phía trước xuất hiện một gốc đại thụ che trời.
Hoài Hà ngạc nhiên kêu lên: “Ơ, chẳng phải là cây Đăng Vân Thụ đó sao? Sao nó lại mọc ra ở chỗ này?”
Nhưng nghĩ lại việc con cự thú cũng từng xuất hiện lúc tuyển chọn thí luyện, vậy chuyện cây này ở đây hình như cũng không quá kỳ lạ.
Đăng Vân Thụ vừa thấy Phượng Khê ngồi trên lưng cự thú, lá liền rung bần bật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-984.html.]
Người khác nhìn không hiểu là ý gì, nhưng cự thú hiểu ngay.
Cái cây ch/ết tiệt này đang cười nhạo nó!
Ban đầu nó còn trông mong Đăng Vân Thụ sẽ khiến Phượng Khê ăn quả đắng, coi như giúp nó rửa nhục một phen.
Nhưng giờ thì khác rồi!
Dựa vào đâu ta mất mặt thảm hại như vậy mà cái cây kia được đứng ngoài cuộc, còn run lá cười khẩy?!
Mất mặt thì phải mất mặt chung chứ!
Nếu ta đã bị nước dội thì phải đá ngươi xuống sông luôn cho biết mùi!
Cho ngươi còn thảm hơn ta!
Vì thế, nó truyền thần thức nói với Phượng Khê:
“Đừng thấy cái cây này cao to tưởng là ghê gớm. Thực ra chỉ cao có một trượng, là đồ lùn thôi!
Chỉ cần ngươi tìm cách dụ nó rời khỏi chỗ đang đứng, nó lập tức lòi nguyên hình ra ngay!
Lúc đó ngươi muốn xử lý nó kiểu gì cũng được!”
Phượng Khê nghe là biết cự thú không hề nói dối.
Không ngờ người to xác thế mà lại tốt bụng phết!
Nàng hơi suy nghĩ liền đoán được tâm tư cự thú.
Đơn giản là: Ta đã thảm thì đứa khác cũng đừng mong yên lành!
Loại suy nghĩ này tuy cực đoan và nhỏ mọn thật đấy, nhưng nàng lại thích!
Tốt nhất là Đăng Vân Thụ cũng có tính cách như vậy, như thế nàng khỏi phải tốn sức nhiều.
Có điều, trước mắt quan trọng nhất là nghĩ cách dụ Đăng Vân Thụ rời khỏi chỗ đứng. Làm sao đây?
Dùng cách cứng thì có thể đạt được mục đích, nhưng cái giá phải trả không nhỏ, không đáng.
Tốt nhất là không tốn sức, không tốn binh lực mà vẫn đạt hiệu quả…
Phượng Khê vừa suy tính vừa vẫy vẫy cái móng vuốt nhỏ về phía Đăng Vân Thụ:
“Lần trước ta nói ‘hẹn gặp lại’, quả nhiên chúng ta lại gặp rồi!
Đây là số mệnh an bài hay duyên phận kéo tới đây?”
Đăng Vân Thụ hừ lạnh: “Đừng có giả bộ lắm lời! Đường này không cho qua, các ngươi mau cút đi, nếu không ta không khách khí đâu!”
Phượng Khê nghiêng đầu, cười tủm tỉm:
“Đừng bày bộ mặt xa cách như người lạ thế. Lần này ta đến là để bàn chuyện hợp tác cơ mà.
Lần trước hợp tác rất vui, không bằng lần này chúng ta lại hợp tác thêm một phen, thấy sao?”
Đăng Vân Thụ vì tò mò nên hỏi: “Ngươi muốn hợp tác cái gì?”