Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 978
Cập nhật lúc: 2025-06-16 10:02:06
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
978. Xin hãy gọi ta là Ánh Sáng của Cửu U.
Sau khi Phượng Khê nghịch ngợm một hồi, hoa văn đen sì trên vách đá đột nhiên vặn vẹo một trận.
Nhưng vách đá chẳng thèm phản ứng lại nàng.
Phượng Khê thấy đối phương làm ngơ với mình, liền mặt dày muốn chui vào trong hoa văn, tiếc là bị đá văng như kẻ ngoài cửa, không được hoan nghênh chút nào.
Nàng nghĩ bụng: “Đã vậy thì đi tìm Ngũ sư huynh vậy.” Rồi liền từng chữ một nhảy:
【 Gặp】【 lại】【ngài 】【 sau】【 nha】
Sau đó, nàng nhắm hướng cửa động mà bay đi.
Tiếc rằng, nàng bị mắc kẹt nửa ngày cũng không bò ra nổi.
Cha ngươi chứ!
Lúc nên đi thì đi được, giờ muốn quay về lại bị kẹt!
Phượng Khê chẳng còn cách nào, đành lượn lờ quay lại, nghĩ một hồi rồi quyết định tung nước cờ hiểm, nàng nhảy ra ba chữ:
【 Thiên 】【 Khuyết 】【 Minh 】
Lập tức, sương mù đen sì lặng lẽ từng luồng từng luồng tràn ra từ vách đá, tụ lại thành hình người.
Phượng Khê tung tẩy nhảy về chỗ cũ.
“Ngươi biết Thiên Khuyết Minh?”
Phượng Khê đáp tỉnh bơ: “Ta không chỉ biết Thiên Khuyết Minh, mà còn biết cả Thần Ẩn quân nữa.”
Bóng đen kia không kìm được run lên: “Ngươi... rốt cuộc là ai? Sao lại biết những chuyện này?”
Giọng Phượng Khê nghiêm túc hẳn lên:
“Ta là hy vọng của đại lục Cửu U, là tương lai của đại lục Cửu U, là cứu tinh của đại lục Cửu U, xin hãy gọi ta là Ánh Sáng của Cửu U!”
Bóng đen tức đến suýt nữa tan thành mây khói!
Nếu không phải Phượng Khê nói toàn chuyện nghiêm trọng, hắn đã mặc kệ nàng rồi. Rõ ràng là một con nhóc điên khùng!
Phượng Khê vẫn tỉnh như ruồi:
“Ngươi tưởng ta đùa? Tưởng ta tự dát vàng lên mặt? Ta nói toàn là sự thật, lời nào cũng là chân tình!
Ta là người đầu tiên phát hiện sự tồn tại của Thiên Khuyết Minh, cũng là người đầu tiên biết chuyện về Thần Ẩn quân.
Ta đã bắt đầu chuẩn bị đối phó với cuộc xâm lăng của Thiên Khuyết Minh, và đã đạt được kết quả rõ ràng.
Nói là Ánh Sáng của Cửu U còn khiêm tốn đấy, thật ra ngươi nên gọi ta là Thần Của Cửu U mới đúng!”
Bóng đen rốt cuộc không nhịn được nữa, giơ tay tát thẳng vào mặt mình!
Dĩ nhiên, mục tiêu ban đầu của hắn là vả vào mặt Phượng Khê, tiếc là chưa kịp ra tay thì nàng đã chạy mất rồi.
Phượng Khê lại chui vào vị trí cũ, nói:
“Giỡn tí cho vui thôi mà, nhìn ngươi kìa, chơi không nổi tí nào, tâm lý yếu thế là không được đâu!
Ngươi phải học ta nè, thân thể bị băm như canh rau mà vẫn vui như tết đấy nhé!
Nhớ kỹ, tâm thái quyết định vận mệnh…”
Sau khi rót cho bóng đen một bát to "canh gà tâm linh", Phượng Khê mới nói:
“Vừa nãy ta đúng là nói hơi quá, nhưng cũng không sai biệt mấy đâu. Giờ người biết đến Thiên Khuyết Minh hiếm như lông phượng sừng lân, ta chính là đại ca!
Không cần nói nhiều, chỉ riêng chuyện ta có thể tìm được tới đây, chính là ý trời!
Ta đến để cứu lấy Cửu U đại lục!”
Bóng đen: “……”
Thế gian đổi thay, nhân tâm nay đã méo mó thế này rồi sao?
Không thì sao nha đầu này nói chuyện quái đản đến vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-978.html.]
Cái gì mà “xứng đáng ta tới cứu vớt đại lục Cửu U”?!
Hắn còn đang ngây ra thì Phượng Khê đã hỏi tiếp:
“Ta nói chuyện chấn động đến mức suýt rớt cái đế giày, giờ đến lượt ngươi khai đi: ngươi là ai? Mấy cái hoa văn với trận bàn kia rốt cuộc là thứ gì?”
Bóng đen im lặng hồi lâu.
Phượng Khê cũng không giục.
Qua một hồi lâu, hắn mới thở dài một tiếng:
“Thôi, được rồi. Giờ thần thạch đã bị phá, ngươi lại vô tình vào được chỗ này, tạm thời ta tin ngươi vậy.”
Phượng Khê thầm nghĩ: Đừng nói là ngươi, ngay cả họ hàng tám đời nhà ngươi cũng phải tin ta!
Bóng đen tiếp tục nói:
“Nếu ngươi biết đến Thiên Khuyết Minh và Thần Ẩn quân, chắc cũng biết chuyện xảy ra sau đó chứ?”
Phượng Khê nhanh miệng đáp:
“Không biết! Thật ra ta biết rất ít. Dường như một đoạn lịch sử rất dài đã bị xóa sạch, cả Nhân tộc lẫn Ma tộc đều không ghi lại.”
Bóng đen gật đầu:
“Ngươi kể những gì mình biết đi, ta nghe xem.”
editor: bemeobosua
Phượng Khê không trả lời ngay, hơi lo lắng đối phương đang giăng bẫy bắt cá.
Nhưng nghĩ kỹ lại, thấy khả năng đó cực thấp, nàng bèn đem những gì mình biết kể hết một lượt.
Đến đoạn Thần Ẩn quân, nàng còn đặc biệt nhắc đến lời nói cuối cùng của Nhan tướng quân, giọng nói nghẹn ngào.
Bóng đen nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau mới mở ra.
Đợi Phượng Khê nói xong, hắn mới nói:
“Hôm đó Thần Ẩn quân gần như đã liều ch/ết đánh lui được Thiên Khuyết Minh. Tưởng có thể yên ổn nghỉ ngơi, ai ngờ đại lục Cửu U lại xuất hiện khí tĩnh mịch ở nhiều nơi.
Khí tĩnh mịch đi qua chỗ nào, sinh cơ đều bị quét sạch.
So với Thiên Khuyết Minh, thứ đó còn kinh khủng hơn nhiều!
Tàn quân Thần Ẩn lại một lần nữa xuất chinh, lần này họ dùng nguyên thần tự bạo để phong tỏa cửa khí tĩnh mịch, sau đó lập trận pháp trấn áp.
Nhờ vậy mới tranh thủ được thời gian cho Cửu U đại lục thở dốc.
Nhưng lần đó, toàn quân Thần Ẩn diệt sạch, không ai sống sót.
Trong quá trình này, Hạo Thiên Kính đóng vai trò cực kỳ quan trọng. Phải nói rằng, Hạo Thiên Kính chính là mắt trận của tất cả các trận pháp trấn áp khí tĩnh mịch.
Nếu Hạo Thiên Kính bị phá, những trận pháp kia cũng sẽ vô hiệu.
Vì Hạo Thiên Kính quá quan trọng, nên trước khi các tướng sĩ Thần Ẩn ch/ết trận, mỗi người đều để lại một giọt m.á.u đầu tim, bày ra Vạn Hồn Địa Sát Trận.
Dù Hạo Thiên Kính rơi vào tay Thiên Khuyết Minh, chỉ cần trận pháp này còn vận hành, thì các trận trấn áp khí tĩnh mịch sẽ không mất hiệu lực.”
Bóng đen còn đang chìm trong bi thương thì Phượng Khê đột nhiên hỏi:
“Ờ, cho ta ngắt lời một chút. Tuy rằng tinh thần của Thần Ẩn quân làm ta vô cùng cảm động, nhưng ngươi chắc chứ, cái trận Vạn Hồn gì đó có cản được Thiên Khuyết Minh không?
Mới đó mà Thẩm Chỉ Lan đã mò vào trộm thần thạch, ta cũng đi bộ nửa ngày thì mò được vào đây. Chỗ này chẳng khác gì cái rổ rách, lủng tứ tung!”
Bóng đen: “……”
Hắn im lặng một lúc rồi mới nói:
“Thật ra trận Vạn Hồn Địa Sát từng rất mạnh, nhưng thời gian trôi quá lâu, uy lực của hoa văn trên vách đá đã yếu đi, từ đỏ chuyển sang đen.
Thêm nữa, thần thạch cũng gần như cạn sạch, nên mới để Thẩm Chỉ Lan có cơ hội trà trộn vào.”
Phượng Khê hỏi tiếp:
“Nãy giờ ngươi nói vòng vòng, rốt cuộc thần thạch là cái gì vậy?”