977. Đại vương, mau tới bắt ta đi nè~
Phượng Khê thầm nghĩ: Hay là quay về tìm Ngũ sư huynh với mấy người kia nhỉ?
Lúc nàng còn đang phân vân chưa quyết, bỗng có một luồng lực mạnh mẽ không sao chống đỡ nổi kéo tới, "vèo" một cái, nàng bị hút bay về phía vùng sương đen kia.
Được rồi, nếu trời muốn giúp ta đưa ra lựa chọn, vậy thì ta cứ thuận theo tự nhiên đi!
Tiện thể xem thử đám sương đen này là thứ gì, với cả cái gọi là "thần thạch" kia rốt cuộc là món đồ chơi ra sao.
Biết đâu còn tìm được cách trở lại bình thường thì sao?
U rống! Sống là để chơi, dám chơi mới vui!
Phượng Khê nhanh chóng nhập đội, theo dòng sương đen kia trôi dạt về phía trước.
Vừa bay vừa buồn bực: Rõ ràng bọn ta có chim to màu xám chở đi, Thẩm Chỉ Lan với nhóm người kia làm sao lại đến trước được?
Chỗ này chắc chắn có vấn đề.
Một lát sau, nàng theo dòng sương đen kia bay tới gần một vách đá.
Càng đến gần, một cửa động hiện ra. Nhưng ngoài cửa động có một kết giới đang chắn lại.
Phượng Khê lại thấy nghi ngờ: Cửa động này ẩn kỹ như thế, Thẩm Chỉ Lan phát hiện kiểu gì vậy?
Không chỉ phát hiện, mà còn chui vào được nữa. Nếu không sao trộm được thần thạch?
Xem ra, trên người Thẩm Chỉ Lan còn giấu nhiều bí mật đây!
Lúc này, đám sương đen khác đều thuận lợi xuyên qua kết giới. Chỉ có dòng sương đen mà Phượng Khê đang bám vào thì kẹt lại, nửa trong hang, nửa ngoài hang.
Phượng Khê cảm thấy tạo hình này của mình khá độc lạ. Thậm chí còn rảnh tay biến đám sương mù trong động thành hình ngón tay ngoắc ngoắc:
“Nè nè, ngươi là thứ gì không quan trọng, đừng để ta kẹt mãi ở đây chớ, mau ra giúp ta một tay đi!”
Ngay sau đó, nàng cảm thấy kết giới hơi lỏng ra một chút, thế là lụm cụm lụm cụm bò vào!
Hang động có hình dáng như một trái bầu. Nàng đang ở miệng hồ lô, liền tiếp tục bay vào bên trong. Sau khi luồn qua một khe hẹp, phía trước đột nhiên sáng sủa, rộng mở.
Đó là một gian thạch thất cực lớn, vách đá xung quanh khắc đầy phù văn màu đen. Giữa sàn đá là một pháp trận hình bàn tròn, có bảy khối đá đen đặt ở bảy vị trí.
Phượng Khê thấy mấy viên đá đen kia trông quen quen. Trước kia lúc nàng cứu Bách Lý Hạo cũng nhặt được một cục đá đen.
Nhưng có vẻ không giống nhau lắm. Viên của nàng thì đen sì sì, chẳng có ánh sáng gì. Còn mấy viên ở đây thì lại tỏa sáng nhẹ nhàng, nhìn rất bóng bẩy.
Phượng Khê đoán rằng pháp trận này vốn có tám khối thần thạch, một trong số đó bị Thẩm Chỉ Lan lấy đi rồi.
Lúc này, đám sương đen đang đem "tro cốt" của viên thần thạch bị phá nát đặt vào chỗ trống kia.
Phượng Khê nghĩ bụng: Đã nát thành bột thế kia, chắc năng lượng bên trong cũng tan hết rồi, không còn mấy tác dụng đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-977.html.]
Khi nàng còn đang lơ đãng suy nghĩ, những phù văn màu đen trên tường dần dần nhả ra từng làn sương đen, tụ lại thành hình một bóng người màu đen, nhưng lại không có miệng.
Phượng Khê hí hửng trôi tới nhập đội.
Bóng người đen kia lập tức hỏi:
“Ngươi là ai?”
Lần này nói năng trơn tru hơn hẳn lúc trước, chắc là vì đã đủ sương đen, năng lượng cũng mạnh hơn rồi.
Ngay sau đó, nó thấy bóng người đen kia dùng giọng nhẹ nhàng khẽ hỏi:
“Ngươi đoán xem?”
Rồi nó vặn vẹo một trận.
“Mặc kệ ngươi là ai, mau xuống khỏi người ta!”
Nhưng giọng nhẹ nhàng kia lại lập tức đáp trả:
“Không đâu, ta không xuống đâu. Mời thần thì dễ, tiễn thần mới khó á~”
Bóng người đen: Ta có mời ngươi hồi nào hả mẹ nó?!
editor: bemeobosua
Tức đến điên tiết, bóng đen lập tức biến thành hàng loạt thanh trường kiếm, muốn đ.â.m ch/ết Phượng Khê.
Nhưng chỉ lát sau nó đã nhận ra, công cốc rồi.
Bởi vì Phượng Khê biết... chui lách.
Nàng có thể lập tức bám sang thanh kiếm khác, như con giun luồn lách khắp nơi, không tài nào bắt được.
Cuối cùng, bóng người đen buông xuôi:
“Thôi, ngươi muốn ở thì ở!”
Dứt lời, nó lại hóa thành sương đen, chui tọt vào vách đá, ẩn trong phù văn.
Trong hang đá, bỗng trở nên im ắng hẳn.
Không có đám sương mù kia hỗ trợ, Phượng Khê cũng không nói chuyện được nữa, chỉ có thể lặng lẽ bay quanh trong thạch thất.
Người khác nếu gặp cảnh này chắc đã phát điên, nhưng Phượng Khê lại chẳng mảy may để tâm.
Nàng bay tới gần trận bàn, bắt đầu nghiên cứu các hoa văn trên đó, cố đoán công dụng pháp trận.
Tự nhận mình cũng có chút thành tựu trong trận pháp, nhưng nhìn hoa văn trên bàn trận này, nàng hoàn toàn bó tay. Thậm chí chưa từng thấy kiểu hoa văn này bao giờ.
Nàng lại chuyển qua nghiên cứu hoa văn trên vách đá. Dù không hiểu gì, nàng vẫn ghi nhớ hết sạch vào lòng.
Bận rộn xong xuôi, nàng dùng sương mù biến thành từng chữ cái, để chúng nhảy tưng tưng thành văn bản.